Tưởng Nhớ

Nhớ…!

Tháng 11 về, lòng người cũng chùn lại, lắng đọng hơn. Giáo hội mời gọi chúng ta hướng về những người đã khuất, cùng cầu nguyện cho các linh hồn và nhớ về những người thân yêu của chúng ta đã ly trần, trong đó có quý Bà, quý Chị trong Hội dòng, có ông bà, cha mẹ, anh chị em hay những người thân yêu của chúng ta.

Trong cõi nhân sinh, ai trong chúng ta lại chẳng một lần được sinh ra bởi cha mẹ, và được ấp ủ trong mái ấm gia đình. Đây chính là chiếc nôi của tình yêu, là ngôi trường của lòng nhân ái. Từ trong xã hội thu nhỏ ấy, chúng ta đã được bú mớm, nuôi dạy và từng ngày lớn lên trong vòng tay yêu thương của tình cha và tiếng ru ầu ơ của mẹ. Để đổi lấy cho chúng ta sức khỏe, có biết bao cha mẹ đã phải đổ bao mồ hôi, sức lực để có những bữa cơm ngon; lại còn biết bao trăn trở lo lắng cho chúng ta về đường đức tin, học vấn…

Cũng như từ nơi gia đình thiêng liêng là Hội dòng, chúng ta được sống, được thừa hưởng những gia sản tinh thần của Đấng Sáng lập, của quý Bà quý Chị, những bậc tiền nhân đã gầy công vun đắp, xây dựng Hội dòng. Lắm lúc cái giá mà các ngài đã phải trả cho sự thành đạt, thành nhân của chúng ta không chỉ là công sức, là nước mắt, là những héo hắt khổ đau, mà có khi còn là cả mạng sống. Tiếp nhận những thành quả to lớn ấy, chúng ta được mời gọi sống và bày tỏ lòng biết ơn.

Giờ phút này, nghĩ lại công ơn to lớn của các bậc tiền nhân, của tổ tiên ông bà cha mẹ, ai trong chúng ta lại không cảm thấy dạt dào dâng tràn niềm xúc động nhớ thương. Nỗi niềm ấy thôi thúc chúng ta phải làm một cái gì đó để nói lên lòng biết ơn. Bởi chẳng ai dám quả quyết rằng hạnh phúc Thiên đàng đang ở trong tầm tay của những người thân yêu chúng ta hay các linh hồn ấy vẫn còn đang thanh luyện.

Có những lúc tâm hồn chúng ta bỗng trở nên lặng. Lòng chúng ta khắc khoải nghĩ về và nhớ đến những người thân yêu. Một chút chạnh lòng hay ngậm ngùi và cả tâm tình buồn thương nhớ tiếc khơi dậy nơi tâm hồn mỗi chúng ta. Tâm tình này cũng dẫn đưa chúng ta đến suy nghĩ về những khác biệt trong đời sống của con người. Tất cả mọi người, ai cũng đều có ngày mở mắt chào đời từ lòng mẹ. Và ai cũng có ngày sau cùng của đời sống được bọc trong cỗ áo quan chôn vùi dưới lòng đất. Chúng ta và những người thân yêu đã cùng chia sẻ cuộc sống niềm tin, cuộc sống tình người với nhau. Những người thân yêu ấy dù đã ra đi trước nhưng vẫn hằng hiện diện trong trái tim tình yêu mến của chúng ta, vẫn hằng sống động trong tâm tình biết ơn của chúng ta và cùng hiện trong những kỷ niệm qua những tháng ngày đã cùng nhau chung sống. Chúng ta tin những người đã ra đi khỏi cuộc sống trần gian và những người còn đang sống có sự thông công mật thiết với nhau. Những người đã khuất mong chờ chúng ta cầu nguyện cho các ngài, đồng thời chúng ta cũng xác tín được rằng trước mặt Chúa, các ngài cũng không quên chuyển cầu cho chúng ta. Vì vậy, cùng với lòng tưởng nhớ tri ân và niềm phó thác cậy trông vào lòng thương xót của Thiên Chúa, chúng ta hãy dâng những lời kinh, lời khẩn nguyện cùng với những việc bác ái, hy sinh, xin Chúa cho các ngài sớm được chung hưởng hạnh phúc viên mãn với Chúa.

Cách riêng với tháng sống này, chúng ta thường thực hiện những nghĩa cử cao đẹp đó là đi thăm viếng Nghĩa trang hay Nhà Hài cốt, thắp nén nhang, cắm nhành hoa tươi cùng với việc dâng những lời kinh nguyện. Và khi đứng đối diện với người quá cố, chúng ta được nhắn gửi đôi điều như sau:

Tôi ra đi bây giờ nằm sâu dưới lòng đất hay đã bị thiêu hủy thành tro bụi. Nhưng tôi tin rằng tôi trở về cùng Thiên Chúa – Đấng sinh thành ra tôi.

Tôi nằm sâu trong lòng nấm mồ này. Nhưng tôi vẫn hằng hy vọng trông mong Thiên Chúa sẽ cứu độ linh hồn tôi và sẽ cho tôi sống lại được hưởng đời sống bất diệt, như Ngài đã cho Chúa Giêsu sống lại từ cõi chết.

Tôi bây giờ nằm chôn kín trong nấm mồ xây kín bằng xi măng cát đá. Nhưng tôi hằng có tâm tình yêu mến Thiên Chúa của tôi. Vì Ngài là Cha đời tôi, Ngài hằng yêu mến tôi.

Và tôi tâm niệm rằng:

Những gì ngày xưa tôi xây dựng làm ra, giờ này tôi phải bỏ lại.

Những gì ngày xưa tôi thu góp tích lũy để dành, giờ này tôi không mang đi được.

Nhưng những gì ngày xưa tôi cho đi, bây giờ tôi nhận lãnh trở lại.

Sau cùng, như Chúa Giêsu đã từng an ủi các Tông đồ trong giờ phút biệt ly đầy nước mắt và đau thương: Lòng các con đừng xao xuyến… thì các linh hồn cũng đang khích lệ và ngỏ lời cùng chúng ta –  những người đang còn trên đường lữ hành luôn vững niềm hy vọng vào Thiên Chúa:

Đừng xao xuyến vì Con Thiên Chúa đã chết để đền thay tội lỗi của chúng ta.

Đừng xao xuyến vì Ngài đi là để dọn đường cho chúng ta.

Hãy tin vào Thiên Chúa vì Ngài là Đấng từ bi và giàu lòng thương xót.

Hãy tin vào Thiên Chúa và trung thành với Ngài qua các công việc bổn phận hằng ngày và việc giữ các giới răn của Chúa.

Như Thánh Augustinô đã nói “Nếu chúng ta không lưu tâm gì đến người chết, thì chúng ta sẽ không có thói quen cầu nguyện cho họ.” Ước mong sao, dù còn đó những ngăn cách về mặt thể lý nhưng trong tình yêu thương và sự liên đới, chúng ta tin vào sự hiện diện rất gần gũi với những người thân yêu để luôn nhớ và cầu nguyện qua những hi sinh, lời cầu nguyện và qua chính đời sống bác ái yêu thương.

Vậy, để nhắn nhủ với chính mình rằng dù chúng ta đang sống trong thực tại này vẫn luôn được mời gọi sống từng giây phút Chúa ban có giá trị. Hãy biết làm giàu kho tàng của mình nơi quê hương Vĩnh Hằng, để luôn hướng lòng về quê hương Nước Trời và biết đặt hy vọng chắc chắn vào một mình Chúa là Đấng cứu độ duy nhất mà thôi.

Giọt Sương…!