Suy Niệm Lời Chúa – Thứ Bảy sau Chúa Nhật XVIII Thường Niên – Lớn Lên Trong Đời Sống Đức Tin

(Đnl 6:4-13; Mt 17:14-20)

Trong bài đọc 1 hôm nay, những lời của ông Môsê nhắn nhủ con cái Israel làm chúng ta suy gẫm. Chúng ta tìm thấy những yếu tố sau trong lời nhắn nhủ của ông Môsê: (1) Khẳng định vị trí tối thượng duy nhất của Đức Chúa [“Nghe đây, hỡi Israel! Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Đức Chúa duy nhất” (Đnl 6:4) [Yếu tố này là trọng tâm của niềm tin Do Thái Giáo, Shema Israel]; (2) vì Đức Chúa chiếm vị trí tối thượng, nên con người phải yêu mến Ngài trên hết mọi sự [“Hãy yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của anh em, hết lòng hết dạ, hết sức anh em” (Đnl 6:5); (3) mệnh lệnh yêu Chúa trên hết mọi sự phải được ghi lòng tạc dạ và truyền lại cho con cháu trong mọi nơi mọi lúc [“Những lời này tôi truyền cho anh em hôm nay, anh em phải ghi lòng tạc dạ. Anh em phải lặp lại những lời ấy cho con cái, phải nói lại cho chúng, lúc ngồi trong nhà cũng như lúc đi đường, khi đi ngủ cũng như khi thức dậy, phải buộc những lời ấy vào tay làm dấu, mang trên trán làm phù hiệu, phải viết lên khung cửa nhà anh em, và lên cửa thành của anh em” (Đnl 5:6-9). Ba yếu tố này làm chúng ta đặt câu hỏi trong lòng: đối với tôi, Đức Chúa có vị trí tối thượng tuyệt đối không? Nếu Ngài không chiếm vị trí tuyệt đối, thì điều gì đang chiếm vị trí của Ngài. Trong đời sống thường ngày, chúng ta cũng có nhiều thứ chi phối con tim và tình yêu của mình. Có khi chúng ta để cho một vật gì đó hay một ai đó chiếm ngự hoàn toàn con tim mình đến nỗi chúng ta không còn giờ để dành cho Chúa. Khi chúng ta không đến với suối nguồn của tình yêu, thì chúng ta cũng không thể yêu người khác với một tình yêu chân thật và đúng nghĩa.

Bài Tin Mừng thuật lại việc chữa lành đứa bé trai bị kinh phong. Câu chuyện này cũng được thuật lại trong Tin Mừng Máccô (9:14-29) và Luca (9:37-43). Trong câu chuyện này, Thánh Mátthêu rút ngắn câu chuyện trong Tin Mừng Thánh Máccô. Câu chuyện xảy ra khi Chúa Giêsu và các môn đệ “đến” với đám đông. Hành động này ám chỉ việc Chúa Giêsu luôn đến với chúng ta trước khi chúng ta đến với Ngài [các môn đệ của Ngài cũng phải học ở Ngài để đi đến với người khác]. Điều đáng lưu ý ở đây là hành động của người cha bệnh nhân. Ông ta “tới quỳ xuống trước mặt Đức Giêsu và nói: ‘Thưa Ngài, xin thương xót con trai tôi, vì cháu bị kinh phong và bệnh tình nặng lắm: nhiều lần ngã vào lửa, và cũng nhiều lần ngã xuống nước. Tôi đã đem cháu đến cho các môn đệ Ngài, nhưng các ông không chữa được’” (Mt 17:14-16). Thánh Mátthêu đã sử dụng từ “Chúa/Đức Chúa” [Lord] thay cho từ “Thầy” trong Tin Mừng Thánh Máccô và hành động “quỳ xuống trước mặt Chúa Giêsu” của người cha ám chỉ đến việc tuyên xưng đức tin vào Chúa Giêsu là Chúa. Trong những lời trên, chúng ta cũng nhận ra rằng các môn đệ của Chúa Giêsu không hiệu quả trong sứ vụ chữa bệnh so với Chúa Giêsu [môn đệ không hơn thầy]. Điều này khuyến cáo chúng ta về thái độ của mình trong đời sống sứ vụ. Nhiều khi chúng ta đặt mình vào vị trí của Chúa Giêsu. Chúng ta cần nhận ra rằng, chúng ta không sở hữu sứ vụ; chúng ta chỉ là những người được chia sẻ trong sứ vụ của Chúa Giêsu. Nói cách khác, chúng ta chỉ là thợ gặt, chứ không phải là chủ của mùa gặt. Hãy để Chúa Giêsu làm việc trong và qua chúng ta!

Trước sự kiện các môn đệ không thể chữa được đứa bé, Chúa Giêsu đã buồn phiền và kêu lên: “Ôi thế hệ cứng lòng không chịu tin và gian tà! Tôi còn phải ở với các người cho đến bao giờ, còn phải chịu đựng các người cho đến bao giờ nữa? Đem cháu lại đây cho tôi” (Mt 17:17). Lời khiển trách của Chúa Giêsu vọng lại lời khiển trách của Đức Chúa đối với dân Israel trong Đnl 32:5,20. Lời khiển trách này không chỉ nhắm đến đám đông mà còn các môn đệ của Ngài. Họ là những người “cứng lòng tin,” những người đã đi theo Ngài, chứng kiến những phép lạ Ngài làm mà vẫn không tin Ngài là Chúa. Lời khiển trách này cũng nhắm đến mỗi người chúng ta. Nhiều lần trong cuộc sống, chúng ta chứng kiến nhiều phép lạ và những kỳ công Chúa đã thực hiện, nhưng chúng ta vẫn không chịu tin. Chúng ta vẫn chạy theo những “chúa” khác. Chúa Giêsu mời gọi chúng ta như Ngài mời gọi các môn đệ và những người đương thời đem người bệnh [có thể là chúng ta hoặc người khác] đến cho người. Bài Tin Mừng thuật lại cho chúng ta rằng khi người ta đem đứa bé lại cho Chúa Giêsu, Ngài “quát mắng tên quỷ, quỷ liền xuất, và đứa bé được khỏi ngay từ giờ đó” (Mt 17:18). Với lời của mình, Chúa Giêsu đã chữa lành đứa bé. Lời Chúa Giêsu có sức chữa lành, mang lại sự biến đổi. Mỗi ngày [mỗi Chúa Nhật] chúng ta cũng nghe lời Chúa Giêsu, chúng ta có để lời Ngài biến đổi chúng ta hay không?

Các môn đệ hỏi Chúa Giêsu về lý do tại sao họ không thể “trừ nổi tên quỷ ấy?” (Mt 17:19). Lý do đơn giản là họ kém lòng tin: “Tại anh em kém tin! Thầy bảo thật anh em: nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải thôi, thì dù anh em có bảo núi này: ‘Rời khỏi đây, qua bên kia!’ nó cũng sẽ qua, và sẽ chẳng có gì mà anh em không làm được” (Mt 17:20). Các môn đệ có một đức tin để hiểu và để đồng ý, nhưng không đủ phó thác vào Chúa Giêsu. Qua những lời này, Chúa Giêsu muốn dạy các môn đệ về sức mạnh của một đức tin hoàn toàn phó thác. Chi tiết này nhắc nhở chúng ta rằng có đức tin thì không đủ, nhưng còn hoàn toàn phó thác mọi sự cho Chúa. Thật vậy, nhiều người trong chúng ta tự hào mình là những người tin, nhưng chưa hoàn toàn phó thác cuộc sống của mình cho Chúa. Hãy phó thác đường đời cho Chúa, Ngài sẽ dẫn chúng ta đến niềm vui được cứu độ!

Lm. Antôn Nguyễn Ngọc Dũng, SDB