
Huế mưa
Cơn mưa tháng Mười Một không còn nhẹ như hơi thở đầu mùa, mà nặng hạt, dài dai, thấm sâu vào đất và vào lòng người. Mưa đổ trắng mái ngói rêu phong của cộng đoàn Khâm Mạng, tràn xuống những bậc thềm rêu, len qua dãy hành lang tĩnh lặng, gõ nhịp đều trên mái nhà Thanh tuyển. Huế những ngày này bắt đầu lạnh, cái lạnh không buốt mà thấm dần, chậm rãi như một lời mời gọi trở vào bên trong, vào cõi sâu của cầu nguyện.
Trên mái nhà nguyện, một giọt nước khẽ rơi từ mái ngói xuống. Nó long lanh, run rẩy như đang lưỡng lự giữa ở lại và tan đi. Có lẽ, mỗi linh hồn cũng từng như thế, chênh vênh giữa nỗi sợ tan biến và khát vọng được hiến dâng? Giọt nước nhìn xuống sân, nơi những chiếc lá vàng mùa thu còn bám hờ dưới nền sân ướt. Vang vọng tiếng chuông nhà thờ Phủ Cam ngân lên, trầm mà ấm, như nhịp tim của một buổi cầu nguyện. Giữa âm vang ấy, giọt nước nghe thấy một lời thì thầm:
–“Con nhỏ bé của Cha, con được sinh ra từ Tình Yêu. Con được mời gọi để yêu. Và con sẽ nên trọn trong Thánh Giá.”
Giọt nước lặng im. Nó chưa hiểu hết, nhưng lòng bỗng ấm lên giữa trời Huế se lạnh. Trong nó, có gì đó khẽ chuyển động như một lời “xin vâng” nhỏ bé vừa được thốt lên.
Phải chăng, có những lời gọi chỉ có thể nghe thấy bằng trái tim?
Phải chăng, có những sứ mạng chỉ khởi đầu bằng một giọt “yêu” đơn sơ như thế?
Mưa vẫn rơi. Giọt nước theo dòng chảy, men theo mái hiên rồi rơi xuống khu vườn trước nhà nguyện. Ở đó, những chị em đang đội mưa tranh thủ làm cỏ, dọn sân, tỉa cây trên đồi Thánh Giá rồi vào chuẩn bị cho giờ Kinh chiều. Tiếng cười của họ nhẹ như sương, mà ấm hơn cả ánh nến đang cháy trong ngôi nhà nguyện bé nhỏ. Giọt nước ngỡ ngàng nghĩ:
“Có lẽ yêu là như thế, là hiến mình trong những điều nhỏ bé, bình thường mà bền bỉ?”
Nó đọng lại trên một cánh hoa hồng, lắng nghe lời kinh vẳng lại trong gió:
“Lạy Chúa Giêsu chịu đóng đinh, là đối tượng duy nhất của lòng trí con. Chúng con thờ lạy Chúa. Chúng con chúc tụng Chúa. Vì Chúa đã dùng Thánh Giá để cứu chuộc trần gian.”
Giọt nước khẽ giật mình. Nó hiểu rằng: tình yêu thật không tìm chỗ êm đềm, mà là dám ở lại nơi Thánh Giá – giữa lạnh buốt, giữa hy sinh, giữa những việc chẳng ai biết đến.
Có chăng, chính ở nơi thinh lặng và khuất lấp đó, tình yêu mới lớn lên và bén rễ thật sâu?
Ngày nối ngày, giọt nước tiếp tục hành trình của mình. Có khi bị nắng hong khô, có khi lại hóa thành mưa rơi xuống mái nhà cũ kĩ ven sông An Cựu, nơi các chị em đi phục vụ, thăm viếng người bệnh. Nó hóa thành giọt nước trong nồi cháo nóng, trong giọt mồ hôi thấm ướt chiếc áo Dòng, trong ánh mắt hiền hậu trao cho người khổ đau. Giọt nước không còn sợ tan nữa, vì nó biết: tan đi là cách để trở thành yêu thương. Và phải chăng, chỉ khi biết tan biến, người ta mới thật sự chạm được vào vĩnh cửu?
Một chiều kia, Huế lại mưa. Giọt nước xưa giờ đã hòa vào lòng đất, nuôi dưỡng gốc cây Thánh Giá đứng sừng sững trên đồi Thánh Giá trước tiền đường cộng đoàn Khâm Mạng, bên mái nhà nguyện. Ở đó, những lời kinh vẫn âm thầm vang lên, như hơi thở của những tâm hồn đang học yêu. Những giọt nước mắt thầm rơi bên Thánh Giá hòa cùng nó, mặn mà, thánh thiện. Một giọng nhỏ cất lên:
–“Lạy Chúa, con yếu đuối lắm, nhưng con muốn dâng trọn. Dù có phải tan đi, xin cho con tan trong Ngài.”
Giọt nước khẽ mỉm cười. Nó hiểu: mọi ơn gọi đều là hành trình tan biến trong Tình Yêu, như chính đời của nó. Phải chăng, hạnh phúc không nằm ở chỗ còn lại, mà ở chỗ được hiến dâng đến tận cùng?
Rồi mùa đông đến. Cộng đoàn lặng yên. Gió từ dòng sông khẽ thổi qua, mang theo hơi lạnh nhưng cũng có hương đất trời dịu nhẹ. Giọt nước cảm thấy bình an, nó đã đi hết hành trình: từ rơi xuống, tan đi, thấm vào, và hóa thành sự sống mới. Nó đã sống trọn lời mời gọi ban đầu: “Hãy yêu và hãy hiến mình.”
Tiếng chuông chiều lại ngân. Trong âm vang ấy, dường như có tiếng giọt nước thì thầm:
“Con đã được yêu – giữa cơn mưa, giữa Thánh Giá.
Con cũng đã yêu – bằng cách tan vào đời để ai đó được sống.
Và như thế, con vẫn còn mãi.”
Huế vẫn mưa. Nhưng trong mưa, có ánh sáng. Và trong từng giọt nước rơi, có bóng hình của một ơn gọi đang âm thầm nảy mầm, đang học cách yêu, theo cách của Thánh Giá.
Và tôi, người đứng nhìn qua khung cửa nhỏ của mái nhà Thanh tuyển, bỗng thấy trong mình cũng chính là giọt nước kia – run rẩy, chênh vênh, lưỡng lự, và can đảm. Một giọt nước của khát vọng được yêu, được dâng, được tan ra trong Tình Yêu của Đấng chịu đóng đinh. Phải chăng, chính giây phút nhận ra mình cũng là “giọt nước nhỏ” ấy, là khi hành trình ơn gọi bắt đầu, âm thầm, nhưng thật diễm phúc.
Rosaria
Thanh tuyển Hội dòng Mến Thánh Giá Huế
