Thơ: Một Đời Người

Một đời người, biết qua mấy mùa mưa

Nếu có thể hãy thương nhau nhiều nhé

Trần gian này ta chỉ dừng chân ghé

Dạo chút thôi, đâu ở lại lâu dài.

Một đời người biết qua được ngày mai

Sao hôm nay không yêu thương hết nấc

Nếu có thể đừng dối gian lừa lọc

Đẹp xấu nào rồi gió cũng cuốn đi.

Một đời người sẽ theo cánh thiên di

Cả Hoa Đà (*) chẳng trường sinh bất tử

Nếu có thể, hãy mở lòng tha thứ

Cho những người từng làm tổn thương ta.

Một đời người…tựa như những bông hoa

Sáng rực rỡ trưa nhạt màu…tối rụng

Nếu có thể…đừng sân si lật lọng

Sống một đời của tự tại ung dung…

Một đời người như vai diễn đóng khung

Chẳng tránh được vòng Sinh Ly Tử Biệt

Nếu còn thở, hãy thương nhau tha thiết

Đừng quay lưng hờ hững xót đau lòng.

Một đời người giống như những con sông

Tất cả rồi cũng chảy ra biển lớn

Mấy mươi năm ta lạc hồn ẩn trốn

Nơi trần gian cát bụi thấy gọi về…!

 

Sưu tầm

Nguồn: Gieo trồng

(*) “Thần y” Hoa Đà là một trong những thầy thuốc giỏi và nổi tiếng nhất thời Tam Quốc, Trung Hoa.