
Sáng ngày 3/12, tôi có dịp dành nửa giờ quý giá để đến giúp các em nhỏ của Mái ấm Hy Vọng Nguyệt Biều trong chuyến thăm Trường Mầm Non Bích Trúc. Chỉ là một buổi sáng rất bình thường, nhưng bằng một cách nào đó, nó chạm vào lòng tôi sâu hơn tôi nghĩ. Ngày Quốc tế Người Khuyết Tật vì thế mà mang một ý nghĩa thật đặc biệt – không phải chỉ ở tên gọi, mà ở những khoảnh khắc đầy nhân ái diễn ra trước mắt tôi.
Khi các em xuống xe, sân trường Bích Trúc đã rộn ràng tiếng cười. Các cô giáo và các bạn nhỏ đứng đợi với khuôn mặt sáng rỡ, như thể đã quen nhau từ lâu. Tôi chỉ đi bên cạnh các em, đỡ một bàn tay nhỏ, giữ cho các em bước xuống bậc thềm được chắc hơn. Nhưng chính khi nhìn thấy một bạn nhỏ trong trường chạy đến nắm tay em, tôi thấy lòng mình lặng lại. Trẻ con thật kỳ diệu – chúng chẳng phân biệt ai với ai, chỉ biết rằng trước mặt mình là một người bạn. Trong sân trường, tôi đứng nhìn các em hòa vào nhau tự nhiên đến lạ. Một em còn nói chưa rõ nhưng vẫn bật cười khi được bạn trao cho quả bong bóng. Một em khác đi chậm, nhưng cứ mỉm cười mỗi khi có ai đó đợi mình. Các bạn nhỏ Bích Trúc thì đơn giản là vui – vui vì có thêm bạn để chơi, để cười, để chạy vòng quanh. Giữa những tiếng cười ấy, tiếng nói ấy, tôi được nghe Chị Hiệu Trưởng của trường chia sẻ đôi điều. Chị kể về niềm vui của nhà trường khi được đón các em, về ước mong trẻ thơ được lớn lên trong tinh thần biết yêu thương, biết mở lòng với mọi sự khác biệt. Giọng chị nhẹ nhàng, nhưng từng lời như chạm vào lòng tôi. Tôi thấy mình xúc động thật sự, không phải vì những câu nói trau chuốt, mà vì tâm tình chân thành mà chị dành cho các em. Trong ánh mắt của chị là sự tôn trọng và thương mến, như thể mỗi em nhỏ đều là một món quà quý mà nhà trường được đón nhận. Tôi giúp được gì thì giúp: giữ một cái balo, chỉnh lại chiếc mũ, dắt một bé qua lối đi. Những điều nhỏ thôi, nhưng đủ để tôi thấy ấm lòng. Thật ra, tôi không chắc mình đến để giúp nhiều, hay là để học nhiều hơn. Vì khi nhìn các em, tôi hiểu rằng ai cũng có cách riêng để tỏa sáng, để sống hết mình dù cuộc sống có đặt lên đôi vai các em những khó khăn không nhỏ. Khi giờ chia tay đến, một em quay lại mỉm cười với tôi – nụ cười vừa ngượng ngùng vừa rạng rỡ.
Khoảnh khắc nhỏ bé ấy như một món quà, một lời nhắc nhở rằng: chỉ cần một chút thời gian, một chút nâng đỡ, một chút mở lòng… là đủ để làm cho thế giới của ai đó sáng hơn một chút. Và cũng đủ để làm cho chính lòng mình trở nên dịu dàng hơn.
Em Ái Diễm
Thỉnh Sinh
