Thế là đã tròn một tháng kể từ ngày chị chuyển đến sống trong cộng đoàn chuyên biệt này. Công việc chính của chị là dạy các cháu mầm non bình thường, nhưng nơi mái ấm lại có sự hiện diện đặc biệt của các em – những người em mang trong mình khiếm khuyết về nghe và nói. Chị không có nhiều thời gian để tiếp xúc trực tiếp với các em, nhưng chỉ vài lần gặp gỡ hoặc lúc chị có phiên trực, các em đã để lại trong chị thật nhiều cảm xúc.
Nghe và nói là hai khả năng quan trọng của con người, thường được gọi là kỹ năng giao tiếp cơ bản. Thế nhưng, các em vốn dĩ từ khi sinh ra đã không thể nghe và nói như bao bạn trẻ khác. Thay vì phát ra tiếng nói, thứ các em dùng là ngôn ngữ kí hiệu. Có khi là những tiếng ú ớ ngập ngừng, có khi là cử chỉ điệu bộ tay chân, hoặc chỉ đơn giản là cái vỗ vai nhẹ nhàng, nụ cười tươi tắn và ánh mắt biết nói. Những cử chỉ ấy làm chị hiểu thêm về các em. Các em đang khao khát được kết nối, được chia sẻ, và được đón nhận như chính các em là.
Chúa đã ban cho chị khả năng nghe và nói – hai ân huệ tưởng chừng rất tự nhiên, thế nhưng, đã nhiều lúc chị chưa sử dụng món quà ấy để làm đẹp lòng Chúa. Có khi chị nói những lời thiếu kiên nhẫn, thiếu bác ái; có khi hành động của chị chưa đủ yêu thương. Còn các em, chính sự nỗ lực và kiên trì của các em làm chị hiểu rằng lời nói chỉ thật sự có giá trị khi xuất phát từ tình yêu thương.
Chị rất thích ngắm tranh do các em vẽ. Trên trang giấy trắng và hộp màu đã được các cô chuẩn bị, các em cất lên tiếng nói riêng của mình bằng từng đường nét và bằng từng màu sắc. Có em vẽ những bông hoa rực rỡ, có em vẽ ngôi nhà ấm áp, có em vẽ nên những tác phẩm tuyệt đẹp. Dù có nét vẽ còn đơn sơ, nhưng trong từng gam màu là cả một tâm hồn vui tươi, trong sáng.

Các em còn biết giúp đỡ nhau trong cuộc sống hằng ngày. Chị vẫn luôn thấy các em nhanh nhẹn giúp đỡ bạn, giúp đỡ các cô, giúp đỡ các em nhỏ trong mái ấm. Các em cũng rất chăm chỉ trong việc chu toàn bổn phận, nào là dọn dẹp, sắp xếp, làm những công việc được giao với sự nghiêm túc và nụ cười luôn nở trên môi.
Điều khiến chị cảm phục hơn cả chính là tinh thần vui tươi của các em. Dẫu không nghe được âm nhạc, các em vẫn nhảy múa theo nhịp điệu trong trái tim mình. Tâm tình của từng bài hát, bài thể dục được các em diễn đạt bằng tay, bằng ánh mắt, bằng nụ cười. Dẫu không thể cất lời chào rõ ràng, các em vẫn thân thiện chào đón chị bằng ánh mắt trìu mến, bằng cái vỗ vai thật dễ thương. Nhìn các em, chị cảm được rằng niềm vui đích thực không đến từ sự hoàn hảo bên ngoài, nhưng đến từ trái tim biết yêu thương và sẻ chia.
Chị chưa biết nhiều về ngôn ngữ ký hiệu, nhưng chị cũng có thể hiểu các em dù chỉ một chút; hoặc khi không được, chị có thể viết ra giấy, viết lên bảng, hoặc nhờ cô giáo của các em. Chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười trìu mến, một cái chạm tay đầy yêu thương, chúng ta đã có thể trò chuyện với nhau rồi.
Các em cho chị thấy một thế giới thật khác lạ. Thế giới không có âm thanh nhưng lại rộn ràng sức sống; thế giới không có lời nói nhưng đầy ắp tình thương. Chị muốn bước vào thế giới ấy để cùng sống, cùng chia sẻ, để các em cảm nhận rằng mình không hề bị tách biệt, nhưng được thuộc về.

Chị ước mong các em luôn được nhìn nhận và trân trọng như bao bạn trẻ khác. Chị mong các em luôn có cơ hội được học hành, vui chơi, và phát triển khả năng Chúa trao. Các em chính là món quà quý giá Thiên Chúa gửi đến cho nhân loại.
Còn chị, chị mong một ngày nào đó sẽ học thêm nhiều ngôn ngữ ký hiệu, để có thể giao tiếp nhiều hơn, gần gũi hơn với các em. Chị ước mình sẽ không chỉ là một người đứng bên ngoài quan sát, mà sẽ trở thành người chị có thể lắng nghe, hiểu và yêu thương các em bằng cả trái tim.

Một tháng sống bên các em đã cho chị thật nhiều suy tư. Chị đến đây để phục vụ, nhưng lại nhận được nhiều hơn chị cho đi. Chính các em với ánh mắt hồn nhiên, nụ cười tươi sáng và đôi tay không ngừng diễn đạt đã dạy chị sống khiêm nhường, biết ơn và yêu thương hơn.
Chị tạ ơn Chúa vì đã cho chị cơ hội được gặp gỡ và sống cùng các em. Trong tình yêu của Chúa, các em vẫn luôn được nhận rất nhiều sự quan tâm đến từ người khác. Chị mong các em luôn vui vẻ, mạnh khoẻ đến lớp mỗi ngày, đặc biệt là luôn nghe lời cô giáo của các em. Hãy luôn hy vọng. Hãy luôn giữ mãi nụ cười và ánh mắt tươi sáng đó, các em nhé.

Maria Phạm Lộc – Kinh viện sở
