Câu Chuyện Lẽ Sống – Bài 68: Cánh Diều Yêu Thương

Người Rumani nói về nguồn gốc của trò chơi thả diều bằng mẩu chuyện như sau:

Tại một làng kia, có một người nghèo, mà ai cũng gọi là Cob.

Cob là một tên gọi không mấy thanh cao trong ngôn ngữ Rumani.

Người ta gọi ông bằng tên ấy, vì cái miệng sún răng, cũng như đôi chân khập khiễng của ông.

Con người có dáng vẻ xấu xí ấy, lẽ dĩ nhiên chỉ có thể là một người nghèo mà thôi.

Không vợ, không con, ông Cob lầm than, như tất cả những người nghèo khác.

Ði đến đâu, ông cũng trở thành trò đùa cho mọi người.

Vậy mà con người ấy không hề than thân trách phận, hoặc tỏ ra giận dữ, buồn phiền mỗi khi bị chọc ghẹo.

Cả đời, ông chỉ có mỗi một băn khoăn: Là chưa hề làm một việc thiện cho người khác.

Ông yêu người. Ông muốn tặng thật nhiều quà cho mọi người.

Nhưng ông cảm thấy mình quá nghèo, để có thể thực hiện được giấc mơ ấy.

Ông thường tự nhủ:

“Bệnh tật, đau yếu, khốn khổ, chết chóc, đó là số phận chung của mọi người. Ai không nhỏ lệ, thì cũng khóc thầm trong lòng.

Nước mắt là cơm bữa của loài người.

Do đó, cần phải làm cho con người phấn khởi, vui tươi.

Nghĩ thế, nên ông trình bày lên Chúa ước nguyện như sau:

“Xin Chúa cho con một quà tặng, để con có thể giúp ích cho những người nghèo khổ “.

Một quà tặng cho những người nghèo khổ, nhưng ông Cob cũng vẫn không biết món quà đó phải như thế nào.

Trong khi chờ đợi, mỗi lần bị cười chê, mỗi lần bị đem ra làm trò cười, ông vẫn tươi cười với ý nghĩ rằng:

“Ít ra mình cũng làm cho người vui”.

Sau một thời gian suy nghĩ, cuối cùng ông Cob mới tìm ra được món quà tặng, mà ông sẽ mang lại cho nhân loại đau khổ: Đó là một cánh diều bay lơ lửng trên không.

Nghĩ đó là sự linh ứng của Chúa, ông Cob đi nhặt tất cả những gì cần thiết, để làm một cánh diều.

Ông miệt mài cắt xén, sơn vẽ, để hoàn thành được một cánh diều óng ả, sáng chói như một đĩa bay.

Khi cánh diều gặp gió bay cao. Cả dân làng kéo nhau ra cánh đồng để nhìn ngắm cánh diều của ông Cob.

Mọi người đưa mắt nhìn lên không trung và quên hẳn những nhọc nhằn của cuộc sống.

Ðó là quà tặng, mà người khốn khổ nhất của ngôi làng, đã mang lại cho người đồng loại của mình.

*****

Một tác giả nào đó đã nói:

“Trái tim không phải là một món hàng để mua bán,
mà là một món quà để trao tặng”.

Một trái tim không biết trao tặng là một trái tim chết.

Sự giàu có và nghèo nàn có thể phân biệt con người thành giai cấp thứ bậc.

Có người tiền rừng bạc biển, có người nghèo rớt mòng tơi.

Nhưng mỗi người chỉ có một quả tim, và quả tim đó, lẽ ra phải giống nhau, bởi vì người ta không thể cân lường được quả tim.

Do đó, quà tặng xuất phát từ quả tim đều vô giá.

Giá trị của món quà không hệ tại ở số lượng của tiền của, mà ở quả tim được gói ghém trong món quà.

*****

Chúa Giêsu đã nhìn thấy qủa tim mà một người đàn bà góa đã gói trọn trong một đồng xu nhỏ dâng cúng đền thờ.

Nhân vật Cob trong câu chuyện của người Rumani trên đây, đã đặt tất cả con tim của mình vào cánh diều, để đem lại niềm vui cho mọi người.

Một ánh mắt, một nụ cười, một lời nói an ủi, một bàn tay nâng đỡ, đó là bao nhiêu quả tim, mà con người có thể trao tặng cho nhau.

Và có thể là những món quà cao quý nhất, mà những người xung quanh đang chờ đợi nơi chúng ta.

————————–

Nguồn: https://linhmucmen.com/