Sáng Chúa Nhật hôm ấy, khi chúng tôi chuẩn bị lên đường đi truyền giáo, bầu trời đổ cơn mưa. Những hạt mưa nhỏ rơi lất phất trên mái hiên, mặt đất ướt đẫm và bầu không khí se lạnh. Tôi bỗng lo lắng thời tiết xấu có thể cản trở hành trình, nhưng trong lòng vẫn có một niềm tin âm thầm rằng Chúa sẽ đồng hành cùng tôi. Và với niềm tin đó, bầu trời vẫn chưa tạnh hẳn, mọi người vẫn vui vẻ mang những chiếc áo mưa nhỏ và cùng nhau đi truyền giáo. Giữa cơn mưa lất phất, tôi cảm thấy lòng mình thật bình an. Dường như chính những giọt mưa ấy cũng đang cùng chúng tôi hoà vào nhịp bước yêu thương, như một khởi đầu dịu dàng cho hành trình truyền giáo.
Chuyến đi truyền giáo vừa qua tôi được gặp gỡ và trao ban niềm vui cho rất nhiều người: Các cô chú bán vé số, hàng rong, nhặt ve chai… Nhưng hình ảnh đã để lại cho tôi nhiều cảm xúc nhất là gia đình của một người Vân Kiều (Lao Bảo).

Cơn mưa vừa tạnh hoà cùng không khí se lạnh với dòng người tấp nập của thành phố, tôi bắt gặp những ánh mắt mệt mỏi, những thân hình gầy gò, người chị ôm em mình trên vỉa hè. Có người mỉm cười nhận món quà chúng tôi trao, có người khẽ gật đầu cảm ơn, nhưng trong ánh mắt họ, tôi thấy được niềm vui, sự ấm áp và hỵ vọng nhỏ nhoi giữa cuộc sống đầy thiếu thốn. Lúc ấy, tôi mới nhận ra rằng, đôi khi họ không cần quá nhiều vật chất, mà chỉ cần một sự quan tâm chân thành, một nụ cười, một lời hỏi thăm cũng đủ để họ cảm thấy được yêu thương và trân trọng.Tôi hiểu rằng truyền giáo không chỉ là nói thật nhiều về lời Chúa hay giảng dạy đức tin, mà là sống đức tin bằng những hành động cụ thể, là đem tình yêu của Chúa đến cho những người đang đau khổ, cô đơn, bị lãng quên. Chuyến đi giúp tôi nhìn lại chính mình, giúp tôi nhận ra rằng mình thật may mắn khi có một mái nhà để che chắn, có người thân yêu thương, có cơm ăn áo mặc đầy đủ mỗi ngày. Những điều tưởng chừng bình thường ấy lại là ước mơ xa vời của nhiều người. Tôi học được cách biết ơn nhiều hơn với những gì mình đang có, và thấy rõ hơn trách nhiệm của bản thân trong việc sống tốt, biết yêu thương và chia sẻ với mọi người.

Khi trở về, hình ảnh những người tôi đã gặp vẫn hiện lên trong tâm trí tôi – không phải để khiến tôi buồn mà để nhắc rằng giữa cuộc sống này vẫn còn nhiều người cần được giúp đỡ. Tôi cảm thấy lòng mình thôi thúc muốn tiếp tục làm gì đó, dù nhỏ bé thôi, để mang đến niềm vui cho họ. Chuyến đi giúp tôi biết sống khiêm tốn hơn, biết tạ ơn Chúa vì những gì mình có, và nhất là biết mở lòng ra để yêu thương mọi người nhiều hơn.
Em Isave Trần Thảo
Thanh tuyển Mến Thánh Giá Huế
