Day Five: Barrenness
Though Heaven is best symbolized by the most luscious and fruitful garden or a glorious city with streets paved in gold, the barrenness of the desert is the pathway to the abundance of God’s Kingdom.
In Israel’s desert, near Jericho, are the caves believed to be the places Jesus dwelt for those forty days. At first, a cave might be interesting to explore. But neither a cave nor the desert provides the comforts this world has to offer. A cave offers no soft and comfortable places to sit or sleep, and there is very little natural light. In the desert, shade and food are scarce, or even nonexistent.
Jesus entered into this barren and desolate place, in part, to teach us that the riches and comforts of this world do not come close to comparing with the riches and blessings of a life of grace. Could you be happy living in a cave in the desert? Or perhaps the better question is this: Was Jesus happy while He lived in the barrenness of the desert, deprived of all the material blessings and comforts of the world? Most certainly He was, because His happiness was dependent upon His communion with the Father, fulfilling the Father’s will. Nothing delighted Him more than this. Therefore, by freely entering the most barren place on earth, Jesus teaches us that nothing on earth compares to deep communion with God.
When you look at your own life, could you describe it as “barren?” Or would it better be described as comfortable, indulgent, extravagant, or worldly? Perhaps it’s somewhere in-between. Though there is nothing wrong with having some of the comforts of this world, you must always understand that every delight you possess in this world will act as a temptation to believe that obtaining more is the pathway to happiness.
Ponder the simple fact that God wants your soul not to be barren, but to be abundantly filled. For that to happen, you need to keep in check and purify the competing earthly luxuries that tempt you to long for more of the passing delights of this world. Learn a lesson from Jesus’ choice to enter into the barren state of the desert. As you do, identify ways that you can follow Him into that barrenness. Where there is excess in your life, work to purge it. Where there are worldly desires and wishes for comfort, work to tame them so that these things do not compete within your soul with the only thing that truly satisfies: God Himself.
My Lord of earthly barrenness, You came into this world poor and freely embraced that total poverty when You entered the desert for forty days. Please set me free from the temptation to turn the comforts and luxuries of this world into my goals in life. May I learn from You Who chose the poverty of the desert and follow the example You set. Jesus, I trust in You.
***********
Ngày Thứ Năm: Sự Cằn Cỗi
Dù Thiên Đàng thường được biểu tượng bằng khu vườn xanh tươi tràn đầy hoa trái hoặc một thành phố vinh quang với những con đường lát vàng, thì chính sự cằn cỗi của sa mạc lại là con đường dẫn đến sự phong phú của Nước Thiên Chúa.
Tại vùng sa mạc của Israel, gần Giêricô, có những hang động được cho là nơi Chúa Giêsu đã ở trong bốn mươi ngày. Lúc đầu, một hang động có thể gợi sự tò mò khám phá, nhưng không gian ấy, cũng như sa mạc, hoàn toàn thiếu vắng những tiện nghi trần thế. Hang động không có chỗ ngồi hay nơi nghỉ ngơi êm ái, và cũng rất ít ánh sáng tự nhiên. Trong sa mạc, bóng râm và lương thực hiếm hoi, thậm chí có khi không hề có.
Chúa Giêsu đã tự nguyện bước vào nơi hoang vắng và khắc nghiệt ấy, một phần để dạy chúng ta rằng sự giàu sang và tiện nghi của thế gian không thể nào sánh được với sự phong phú và ơn lành của đời sống trong ân sủng. Liệu bạn có thể cảm thấy hạnh phúc khi sống trong một hang động giữa sa mạc không? Hoặc có lẽ câu hỏi đúng hơn là: Chúa Giêsu có hạnh phúc khi sống trong cảnh hoang vu của sa mạc, không có bất kỳ tiện nghi vật chất nào không? Chắc chắn là có, bởi niềm vui của Ngài không phụ thuộc vào những điều thuộc về thế gian, mà vào sự hiệp thông với Chúa Cha, chu toàn thánh ý Cha. Không có điều gì mang lại cho Ngài niềm vui lớn lao hơn thế. Do đó, khi tự do chọn bước vào nơi hoang vắng nhất trên trần gian, Chúa Giêsu muốn dạy chúng ta rằng không có gì ở trần thế có thể sánh được với sự kết hiệp sâu xa với Thiên Chúa.
Nhìn lại cuộc sống của chính mình, bạn có thể mô tả nó là “cằn cỗi” không? Hay nó phù hợp hơn với những từ như thoải mái, hưởng thụ, xa hoa, hoặc trần tục? Hoặc có thể nó ở khoảng giữa? Dù có một số tiện nghi trong cuộc sống không phải là điều xấu, nhưng bạn luôn phải ý thức rằng mọi thú vui trần thế mà bạn sở hữu đều có thể trở thành cám dỗ, khiến bạn nghĩ rằng có thêm nữa mới là con đường dẫn đến hạnh phúc.
Hãy suy ngẫm về sự thật đơn giản rằng Thiên Chúa không muốn tâm hồn bạn trở nên cằn cỗi, nhưng muốn nó tràn đầy phong phú. Để điều đó xảy ra, bạn cần phải biết tiết chế và thanh luyện những xa hoa trần thế đang lôi cuốn bạn, khiến bạn khao khát những thú vui chóng qua. Hãy học bài học từ việc Chúa Giêsu chọn bước vào tình trạng hoang vắng của sa mạc. Khi bạn suy gẫm điều đó, hãy tìm ra những cách để noi theo Ngài trong sự từ bỏ ấy. Nơi nào trong đời bạn có sự dư thừa, hãy nỗ lực thanh tẩy nó. Những ao ước trần thế và nhu cầu thoải mái nào đang chi phối bạn, hãy cố gắng chế ngự chúng, để không điều gì có thể cạnh tranh trong tâm hồn bạn với điều duy nhất mang lại sự thỏa mãn đích thực: Chính Thiên Chúa.
Lạy Chúa của sự nghèo khó trần thế,
Chúa đã đến trong thế gian trong sự nghèo khó và tự nguyện chấp nhận cảnh khốn cùng khi bước vào sa mạc bốn mươi ngày. Xin giải thoát con khỏi cám dỗ xem những tiện nghi và xa hoa trần thế như mục tiêu của đời con. Xin dạy con biết noi gương Chúa, chọn sự khó nghèo của sa mạc và sống theo mẫu gương mà Chúa đã để lại.
Lạy Chúa Giêsu, con tín thác vào Ngài!
Source: https://mycatholic.life/