Day Four: Dryness (Sự Khô Khan)-Saturday after Ash Wednesday

Today, we ponder the dryness of the desert. One symbolic lesson the desert teaches is that prayer and fasting do not always produce the emotional consolation of “rain” we might desire. If prayer and fasting always produced an abundance of interior consolation and emotional satisfaction, it would be easier to quickly embrace those practices. But if they did always flood our souls with emotional consolation, then we would simply be building a habit of practicing prayer and fasting for the sake of indulging ourselves with those consolations. We would be greatly tempted to continually seek good feelings, rather than the God Who sometimes produces those feelings.

Often, at the very beginning of one’s spiritual life of prayer and fasting, God does flood the soul with these spiritual consolations. When a baby is learning to walk, a mother cheers her child on, encouraging every step. As the child receives those tender and motherly encouragements, taking another step becomes another delight. But eventually, once the child learns to walk, a mother stops her continuous praises for walking.

Similarly, God will often offer much interior encouragement to you when you take the first step of enthusiastically embracing a life of prayer and fasting. But just as the goal of taking one’s first steps is to learn how to walk without constant encouragement, so also the purpose of taking the initial and wholehearted step of engaging in prayer and penance is to form a habit of sacrificial living that can be lived even within the experience of interior dryness.

If you truly want to imitate our Lord, then follow Him into the desert by first building a habit of prayer and fasting. Then continue that newly formed habit, even when you do not immediately perceive a benefit, such as emotional or spiritual satisfaction. Fast and pray in the desert. Fear not if there is dryness. When dryness sets in, let it be the cause of gratitude. It’s as if God is saying to you, “You have learned to walk; now persevere in this newly formed spiritual habit to fulfill My holy will, even during times of dryness.”

Ponder, today, the dryness of the desert as an image that you will undoubtedly experience within your soul. Run to it. Allow the Holy Spirit to drive you there and lead you so that you can begin—with fortitude and perseverance—to use these newly formed habits of prayer and fasting to better accomplish the mission God has given to you.

My Lord of dryness, You know just what I need. You know when I need the tender encouragement of consolation, and You know when dryness in my spiritual practices will help strengthen me and deepen my resolve to follow You. Please grant me the graces of fortitude and perseverance in the spiritual practices of prayer and fasting so that I will grow more deeply in conformity with You. Jesus, I trust in You.

********

Ngày Thứ Tư: Sự Khô Khan

Hôm nay, chúng ta suy ngẫm về sự khô khan của sa mạc. Một bài học biểu tượng mà sa mạc dạy chúng ta là cầu nguyện và ăn chay không phải lúc nào cũng mang lại sự an ủi tinh thần như cơn “mưa” mà chúng ta mong muốn. Nếu cầu nguyện và ăn chay luôn đem lại sự an ủi dạt dào trong tâm hồn và thỏa mãn cảm xúc, thì chúng ta sẽ dễ dàng thực hành những việc ấy một cách nhanh chóng. Nhưng nếu những thực hành này luôn làm tràn ngập linh hồn chúng ta bằng những sự an ủi, thì rốt cuộc, chúng ta chỉ đang hình thành thói quen cầu nguyện và ăn chay để tận hưởng những an ủi đó. Chúng ta sẽ dễ dàng rơi vào cám dỗ tìm kiếm những cảm xúc tốt đẹp hơn là tìm kiếm chính Thiên Chúa, Đấng đôi khi ban cho chúng ta những cảm xúc ấy.

Thường thì, ngay từ những bước đầu trong đời sống thiêng liêng của cầu nguyện và ăn chay, Thiên Chúa tuôn đổ vào linh hồn chúng ta nhiều sự an ủi thiêng liêng. Khi một đứa bé tập đi, người mẹ luôn cổ vũ, khích lệ từng bước chân của con. Nhờ những lời động viên dịu dàng và đầy tình mẫu tử ấy, đứa bé cảm thấy vui mừng khi bước đi. Nhưng rồi, khi đã biết đi, người mẹ không còn liên tục khen ngợi mỗi bước chân của con nữa.

Tương tự như vậy, Thiên Chúa thường ban cho chúng ta sự khích lệ nội tâm khi chúng ta bắt đầu bước vào đời sống cầu nguyện và ăn chay với lòng nhiệt thành. Nhưng cũng giống như mục tiêu của những bước đi đầu tiên là để học cách đi mà không cần sự động viên liên tục, thì mục đích của việc dấn thân vào cầu nguyện và khổ chế là để hình thành một thói quen sống hy sinh, có thể duy trì ngay cả khi cảm thấy khô khan trong tâm hồn.

Nếu bạn thực sự muốn noi gương Chúa, hãy theo Ngài vào sa mạc bằng cách trước hết xây dựng thói quen cầu nguyện và ăn chay. Sau đó, hãy kiên trì giữ thói quen ấy ngay cả khi bạn không cảm nhận được lợi ích ngay lập tức, chẳng hạn như sự an ủi tinh thần hay cảm xúc. Hãy ăn chay và cầu nguyện trong sa mạc. Đừng sợ nếu bạn cảm thấy khô khan. Khi sự khô khan xuất hiện, hãy để nó trở thành lý do để tạ ơn. Như thể Thiên Chúa đang nói với bạn: “Con đã học được cách bước đi; giờ đây hãy kiên trì trong thói quen thiêng liêng này để thực thi thánh ý của Ta, ngay cả trong những thời khắc khô khan.”

Hôm nay, hãy suy ngẫm về sự khô khan của sa mạc như một hình ảnh mà chắc chắn bạn sẽ trải nghiệm trong tâm hồn mình. Hãy chạy đến đó. Hãy để Chúa Thánh Thần dẫn bạn vào đó và đồng hành với bạn, để bạn có thể bắt đầu—với lòng can đảm và kiên trì—sử dụng những thói quen mới được hình thành qua cầu nguyện và ăn chay để hoàn thành sứ mạng mà Thiên Chúa đã trao phó cho bạn.

Lạy Chúa của con, Đấng đang ở trong sự khô khan, Chúa biết con cần gì. Chúa biết khi nào con cần sự an ủi dịu dàng, và khi nào sự khô khan trong đời sống thiêng liêng sẽ giúp con mạnh mẽ hơn và gia tăng quyết tâm theo Chúa. Xin ban cho con những ân sủng của lòng can đảm và sự kiên trì trong đời sống cầu nguyện và ăn chay, để con ngày càng nên giống Chúa hơn. Lạy Chúa Giêsu, con tín thác vào Ngài.

Source: https://mycatholic.life/