Tôi – Giữa Ngã Rẽ Cuộc Đời

Nhng tâm s chưa được k

 Huế, thành phố của những cơn mưa dài miên man, của những buổi chiều hoàng hôn tím biếc phủ lên dòng sông Hương, và của những ngôi chùa cổ kính ẩn mình dưới bóng cây xanh. Ở đây, thời gian dường như trôi chậm lại, để con người có thể lắng nghe nhịp thở của quá khứ và cảm nhận sự an yên trong từng hơi thở của hiện tại. Tôi đã đến Huế, ban đầu chỉ là một hành trình tìm kiếm tri thức, nhưng rồi lại vô tình để lòng mình neo lại ở nơi này. Những ngày tháng được sống tại lưu xá Bêtania, dưới bóng hình của các sơ dòng Mến Thánh Giá Huế, đã làm cho Huế trong tôi trở nên sâu sắc hơn, dịu dàng hơn, để rồi khi đứng giữa ngã rẽ của cuộc đời, tôi phải tự hỏi: liệu có thể dễ dàng rời xa nơi này?

Huế không phải là nơi tôi sinh ra, nhưng từ khi đặt chân đến đây, tôi đã thấy như mình thuộc về nó. Thành phố này có một nhịp sống chậm rãi, trầm lắng, tựa như dòng sông Hương êm đềm trôi. Những con đường nhỏ rợp bóng cây xanh, những ngôi nhà cổ kính ẩn mình sau những tán cây, và cả những cơn mưa dai dẳng khiến lòng người mang suy tư. Ở Huế, tôi tìm thấy không chỉ sự bình yên, mà còn là sự gắn kết với tâm linh, với đức tin sâu sắc mà tôi vẫn hằng theo đuổi. Những ngôi thánh đường với kiến trúc đặc biệt, những buổi cầu nguyện tĩnh lặng đã làm cho tôi cảm thấy gần gũi hơn với đời sống thiêng liêng.

Sống tại lưu xá Bêtania thuộc dòng Mến Thánh Giá Huế là một trong những trải nghiệm đặc biệt nhất trong cuộc đời sinh viên của tôi. Dù không phải sống trực tiếp trong nhà Dòng, tôi vẫn có cơ hội tiếp xúc thường xuyên với các sơ và dần trở nên thân quen với họ. Các sơ đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc về cuộc sống giản dị, tận tụy và yêu thương vô điều kiện. Mỗi ngày, tôi được chứng kiến sự kiên nhẫn, tận tâm của các sơ trong mọi việc, từ những công việc nhỏ nhặt cho đến những lời dạy bảo về đức tin và cuộc sống.

Những ngày gần đây, áp lực học tập dường như lớn hơn bao giờ hết. Năm cuối đại học không chỉ là giai đoạn quan trọng mà còn là thử thách lớn đối với tôi. Những kỳ thi, những bài tập dày đặc khiến tôi đôi khi cảm thấy mệt mỏi và chùn bước. Không chỉ vậy, nỗi lo về kỳ thực tập sư phạm sắp tới càng làm tăng  thêm gánh nặng. Tôi lo lắng không biết mình có thể đối mặt với những yêu cầu thực tế từ việc giảng dạy, từ việc áp dụng lý thuyết vào thực tế lớp học ra sao? Những câu hỏi cứ xoay quanh trong đầu: liệu mình đã chuẩn bị đủ tốt để đối mặt với kỳ thực tập này? Liệu mình có thể đáp ứng được những kỳ vọng đặt ra cho một giáo viên tương lai?

Bên cạnh đó, nỗi nhớ nhà cũng trở thành một gánh nặng, nhất là khi phải đối mặt với những khó khăn mà không thể ngay lập tức chạy về bên gia đình. Đã có những khoảnh khắc tôi tưởng chừng như không thể tiếp tục, lòng trĩu nặng với bao câu hỏi: liệu mình có đủ mạnh mẽ để vượt qua? Liệu mình nên ở lại Huế hay sẽ rời đi để bắt đầu một hành trình mới?

Giữa những khó khăn ấy, may mắn thay, tôi có những người bạn cùng sống trong lưu xá Bêtania. Chúng tôi cùng nhau trải qua bao niềm vui, nỗi buồn, cùng sẻ chia những áp lực và lo âu của cuộc sống sinh viên. Những buổi tối thức khuya để ôn bài, những lúc ngồi cùng nhau, kể cho nhau nghe về gia đình, về ước mơ, đều trở thành những kỷ niệm khó quên. Đã có những lúc chúng tôi giận hờn, cãi vã vì những chuyện nhỏ nhặt, nhưng rồi lại nhanh chóng làm hòa, bởi chúng tôi hiểu rằng, trong cuộc sống chung, yêu thương và tha thứ mới là điều quan trọng nhất. Những khoảnh khắc ngồi bên nhau cười đùa, cùng cầu nguyện hay đơn giản là những lần im lặng ngồi cạnh nhau cũng đã đủ để xoa dịu đi những khó khăn.

Thế nhưng, giờ đây, khi chặng đường học tập của tôi tại Huế sắp kết thúc, một câu hỏi lớn đang đặt ra trước mắt: liệu tôi có nên ở lại, tiếp tục cuộc sống yên bình này, hay sẽ rời đi để tìm kiếm những cơ hội mới? Chỉ còn vài tháng nữa, tôi sẽ phải đối mặt với quyết định khó khăn này. Ở lại Huế, nghĩa là tiếp tục được sống trong không gian đầy yêu thương của Bêtania, tiếp tục được cảm nhận sự bình yên và quen thuộc mà nơi này mang lại. Nhưng nếu rời đi, tôi sẽ mở ra những con đường mới, những trải nghiệm mà tôi chưa từng biết đến. Đứng giữa hai ngã rẽ, lòng tôi đầy băn khoăn và do dự.

Thành phố Huế đã để lại trong tôi những kỷ niệm đẹp và những giá trị tinh thần sâu sắc. Những buổi sáng thức dậy trong tiếng chuông nhà thờ vang xa, những lần đi qua cầu Trường Tiền ngắm dòng sông Hương mờ ảo trong sương sớm, tất cả đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Các sơ ở Bêtania đã trở thành những người chị, người thầy, và hơn hết, họ là những người bạn tinh thần quan trọng trong đời tôi. Dù phải lựa chọn con đường nào, tôi biết rằng những giá trị mà tôi học được từ các sơ sẽ luôn theo tôi, giúp tôi bước đi vững vàng trên con đường phía trước.

Tôi hiểu rằng, dù lựa chọn ở lại hay rời đi, Huế và Bêtania sẽ mãi là một phần trong tâm hồn tôi, là nơi mà tôi luôn nhớ về với lòng biết ơn và yêu thương. Cuộc sống là những hành trình, và đôi khi phải rời xa mới có thể trưởng thành. Nhưng dù ở nơi đâu, tôi luôn tin rằng những kỷ niệm về Huế, về các sơ và những bài học từ cuộc sống tại Bêtania sẽ luôn là ngọn đèn soi sáng, dẫn dắt tôi trên hành trình tương lai.

Maria  Hà, Sinh viên Bêtania