Hành Trình Của Lá

Đón lấy ánh nắng phía bên kia chân đồi, nó mang theo bao háo hức, bao hy vọng, bao tình yêu của trái tim đầy ắp bình an đi đến với những chiếc lá khác.

Sáng nay nó dậy thật sớm, hạnh phúc đón lấy sự sống mới Chúa ban tặng, hít căng tràn phổi không khí sảng khoái của buổi sáng sớm, nó cảm thấy mình thật vui vì chí ít còn được ca tụng Chúa buổi sớm mai.

Không có sắc màu lộng lẫy như những chiếc lá mùa thu, cũng chẳng xanh non óng ả như lá xuân mới nhú. Nó chỉ là một chiếc lá bé nhỏ trong khu vườn Hội Dòng Mến Thánh Giá Huế – nơi nó được dưỡng nuôi bằng tình yêu Chúa, được sưởi ấm bằng ngọn lửa đời sống thánh hiến. Giữa bao chiếc lá khác – nó lặng lẽ học cách lắng nghe, học cách buông bỏ chính mình để theo chân Thầy Giêsu trên con đường thập giá.

Theo bánh xe quay đều, nó đến với những chiếc lá bé nhỏ khác. Trên đồi cao, phía xa xa những bánh xe gió quay đều, xe tan đám mây u ám, ló rạng ánh bình minh như mỉm cười với hành trình của nó và những chị em khác. Thời tiết dường như cũng chung vui với hành trình đầy ý nghĩa này của nó. Thả hồn mình trôi theo những ngọn cỏ xanh bên vệ đường, cả những đám mây trôi lững lờ trên lưng núi, nó đến với Khe Sanh.

Trung Thu năm nay, nó cùng các chị em được đi đến một vùng núi xa xôi – nơi những em nhỏ dân tộc thiểu số vẫn sống giữa thiếu thốn, nơi ánh trăng rằm chưa đủ xua đi bóng tối của nghèo đói và thiệt thòi. Đó không chỉ là một chuyến đi từ đồng bằng lên núi, mà là một chuyến đi từ trái tim đến trái tim, từ tình thương nhận lãnh đến tình thương được trao ban.Trong tim nó và các chị em là ngọn lửa cháy bùng – ngọn lửa của tình yêu được mời gọi chia sẻ. Mỗi món quà Trung thu, mỗi chiếc bánh nho nhỏ, những câu đố vui hay những bài cử điệu… như những giọt sương mát lành rơi xuống mảnh đất khô cằn của tuổi thơ thiếu vắng. Các em đón nhận chúng không chỉ bằng đôi tay bé nhỏ, mà bằng cả trái tim trong sáng.

Nó nhìn thấy khuôn mặt của Chúa Giê-su nơi các em,  trong từng ánh mắt lấp lánh, trong tiếng cười hồn nhiên vang vọng giữa núi rừng. Ngài đang hiện diện – không cao sang hay quyền phép nhưng đơn sơ và bình yên cách lạ thường.

Khi mặt trời tắt nắng phía sau rặng núi, cũng là lúc nó cùng các chị em quay trở về. Chuyến xe chở chúng nó đi xuống núi, nhưng lòng nó như còn neo lại nơi đó – nơi có những nụ cười bé thơ, những bàn chân trần đuổi theo ánh trăng, và những tâm hồn đơn sơ khiến nó nhận ra rằng: cho đi không làm mình nghèo đi, mà khiến trái tim mình đầy hơn.

Nó chợt hiểu rằng:
Chiếc lá không sống cho chính nó. Nó được sinh ra để làm đẹp cho cành, để che bóng cho hoa trái, để một ngày kia khi rụng xuống, vẫn góp phần nuôi dưỡng mảnh đất mà nó từng thuộc về.

Là một chiếc lá thánh hiến, nó không thể đứng yên trên cành, mặc cho gió đời thổi qua. Nó phải lên đường, phải trao ban, phải dấn thân – như Thầy Giêsu đã từng là chiếc lá duy nhất rơi xuống cho cả nhân loại được sống.

Hành trình của nó không kết thúc sau một chuyến đi Trung thu. Nó tiếp diễn mỗi ngày trong đời sống cầu nguyện, trong từng việc nhỏ bé âm thầm. Mỗi lần nó quét sân, rửa chén, thinh lặng cầu nguyện trong nguyện đường… nó biết: nó đang tiếp tục hành trình ấy – hành trình bước theo Thầy Giêsu, bằng con tim của một chiếc lá đơn sơ nhưng cháy bỏng tình yêu.

Nó không biết mình sẽ đi tới đâu, sẽ ở lại hay được gọi bước tiếp trong đời tu. Nhưng hôm nay, nó chỉ xin được là một chiếc lá biết cúi mình – để lắng nghe, để yêu thương, để sống thật sự là “người nữ Mến Thánh Giá”: khiêm nhường, phục vụ, âm thầm và tận hiến.

Xin cho nó mãi mãi là chiếc lá nhỏ trên cây Thập Giá – nơi sự sống nở hoa từ hy sinh thầm lặng.

“Lạy Chúa, con chỉ là một chiếc lá nhỏ. Nhưng nếu đẹp lòng Chúa, xin hãy sai con đi, để con được góp phần tô xanh cho vườn nho Nước Trời.”

Maria Dương Thị Quỳnh

Tiền Tập viện Mến Thánh Giá Huế