Lúc đôi mắt khép lại là lúc tôi đi vào cõi vĩnh hằng. Mang theo tan biến như những giọt sương mai tan dưới ánh mặt trời. Những buồn vui, giận hờn, cay đắng cùng những âu lo của kiếp sống làm người đã thấm đẫm tôi nay trôi qua như một giấc mơ.
Thì ra chỉ cần một cơn gió nhẹ thôi cũng đủ mạnh để thổi bay bất cứ ai tới cõi vĩnh hằng. Nhìn những đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt tuôn rơi, những tiếng nấc nghẹn ngào. Cảm nhận chút hơi ấm cuối cùng của bàn tay nắm chặt với tình yêu thương gắn bó.Tôi ngắm nhìn tất cả trước khi trút hơi thở cuối cùng. Khi thế giới đang chìm trong giấc ngủ im lìm. Khoảnh khắc chuyển giao giữa ngày và đêm, bóng tối và ánh sáng. Sau những giằng co với yếu đuối của thân phận làm người, tôi đi vào cõi huyền nhiệm của sự chết.
Bây giờ, tôi không còn phải băn khoăn lo lắng khi nào mình sẽ nằm xuống, mình sẽ chết như thế nào. Tôi đã có câu trả lời cho riêng mình. Ai rồi cũng sẽ đi qua cánh cửa của sự chết để bước vào cánh cửa sự sống đời đời. Tất cả những gì tôi nắm giữ, những gì tôi yêu thương, những gì tôi ước ao sẽ trôi vào quá khứ. Người ta nói rằng cuốn sách cuộc đời là một cuốn sách tối cao, ta không thể mở ra hay đóng lại theo ý mình, ta những muốn quay lại những trang nơi ta yêu thích. Nhưng ít ra tôi đã kịp đánh dấu thời gian trôi qua mà không hối tiếc vì mình đã lãng phí thời gian trên cõi đời này.
Tôi nhìn những bông hoa đẹp trong ngày tang lễ, chúng rồi cũng sẽ héo tàn, nhưng vẫn ước mong sao những kỉ niệm đẹp với người thân yêu sẽ không bị phai mờ. Tôi tìm thấy một nơi gởi gắm trong ngăn nhỏ kí ức những người còn sống khi nghe đọc tiểu sử về tôi. Dù rằng, vắng bóng tôi trong cuộc đời này, mọi thứ vẫn vần xoay theo nhịp điệu thời gian.
Một cơn gió se lạnh lướt qua, mang theo hương bưởi pha lẫn với hương bồ kết cùng mùi khói xông phảng phất. Mùi hương báo hiệu có một linh hồn vĩnh biệt thân xác. Chìm đắm trong những khúc nhạc tiễn đưa. Tôi phiêu du tới cõi Thiên Đường, gặp Đấng tôi hằng mong đợi.