La Vang, điểm dừng chân của tôi sau một năm học tập tại Sài Thành nhộn nhịp, ồn ào và đông đúc. Thấm thoát những ngày phục vụ tại Linh địa La Vang đã khép lại, nhưng dư âm của nó vẫn còn nguyên vẹn trong tôi – nhẹ nhàng, sâu lắng như tiếng chuông nhà thờ vang lên trong buổi chiều thanh vắng. Tôi đến với La Vang với tâm thế của một người trẻ muốn được góp một phần nhỏ bé của mình cho cộng đoàn, nhưng rời đi lại mang theo nhiều hơn thế: một tâm hồn đầy cảm xúc, một trái tim được chữa lành, và một tâm thế vững vàng hơn cho chương mới trong hành trình sống.
Tôi vẫn nhớ buổi sáng đầu tiên, khi ánh nắng xuyên qua những tán lá già, sương vẫn còn đọng trên những bậc đá dẫn vào linh đài. Không khí nơi đây trong lành, yên tĩnh – khác xa với những ồn ào, vội vã của cuộc sống thường ngày. Ở La Vang, mọi thứ như chậm lại. Không ai vội vàng. Không ai lớn tiếng. Người ta chỉ lặng lẽ cầu nguyện, lặng lẽ phục vụ, và lặng lẽ yêu thương. Chính nhịp sống ấy đã khiến tôi cảm nhận được sự bình an thật sự, một điều tưởng chừng đơn giản nhưng lại quá hiếm hoi giữa dòng đời hối hả.
Điều đặc biệt chạm đến trái tim tôi chính là những cuộc gặp gỡ giản dị nhưng đầy tình người. Tôi thấy những cụ già lom khom trên tay cầm tràng chuỗi, miệng lẩm nhẩm từng lời kinh Mân Côi dưới cái nắng khén của những ngày đầu hạ, những đoàn người hành hương lũ lượt kéo nhau về trong sự tĩnh lặng và linh thiêng, và cả những người mẹ, người cha lặng lẽ quỳ gối lặng thinh trước tượng Mẹ. Mỗi gương mặt, mỗi câu chuyện là một minh chứng sống động về một đức tin mạnh mẽ, về lòng kiên nhẫn, và niềm hy vọng. Chính họ – những người hành hương – đã giúp tôi cảm nhận sâu hơn về cung cách phục vụ rằng phục vụ không chỉ là làm việc, mà là trao đi yêu thương bằng cả tấm lòng.
Có những đêm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi lại ngồi tựa nhẹ trên chiếc ghế nhỏ bên Linh đài, ngước nhìn tượng Mẹ La Vang giữa ánh đèn dịu nhẹ. Tâm hồn tôi lúc ấy nhẹ lắm, nhẹ như tờ – tôi ngồi cảm nhận tiếng gió lay cành lá xì xào, tôi kể cho Mẹ nghe những vui buồn trong lòng, những khúc mắc chưa nói ra, những yếu đuối của phận người và cả những vô thường chóng qua. Và lạ thay, tôi không cần câu trả lời. Chỉ cần ở đó, trong không gian ấy, tôi đã thấy đủ. Mẹ không nói gì, nhưng tôi lại nghe được rất nhiều – bằng trái tim.
La Vang, với tôi, không chỉ là một điểm hành hương linh thiêng, mà còn là một chốn dừng chân của tâm hồn – nơi tôi tìm thấy sự tĩnh lặng giữa những chênh vênh, mỏi mệt của cuộc sống. Giữa nhịp sống êm đềm nơi linh địa, mọi lo toan bỗng như dịu lại, nhường chỗ cho sự an yên len lỏi vào từng nhịp thở. Tôi đến đây khi lòng còn đầy những hoang mang chưa gọi thành tên, và rồi, trong chính khoảng lặng bình yên ấy, tôi đã được ôm ấp, được lắng nghe, được chữa lành theo cách dịu dàng nhất.
La Vang là một điểm dừng – nhưng không phải để khựng lại, mà là để được nghỉ ngơi, để soi rọi lại chính mình sau hành trình dài nhiều trầy trật. Ở nơi này, tôi học cách buông những điều cũ kỹ, học cách tin tưởng vào bàn tay nâng đỡ vô hình, và học cách bước tiếp – chậm rãi nhưng vững vàng. Khi rời đi, tôi chỉ mang trong tim một sự nhẹ nhõm khó gọi thành lời, như thể vừa đi qua một mùa chữa lành. Và tôi biết, chính từ điểm dừng êm dịu ấy, một hành trình mới đang mở ra – với trái tim an tĩnh hơn, với đôi mắt nhìn đời nhẹ nhàng hơn, và với một niềm tin đã bén rễ sâu trong thinh lặng.
Đôi khi, hạnh phúc thật giản đơn. Là khi ngắm nhìn khuôn mặt dịu hiền của Mẹ, là lúc con cảm nghiệm được sự gần gũi, bảo vệ, chở che. Là lúc thân thưa với Mẹ về những niềm vui, nỗi buồn, những thành công thất bại trong ngày sống, dâng lên Mẹ những ưu tư, khắc khoải, những ước mong, khát vọng của bản thân và của nhân loại. Mang đến cho mẹ tâm tình của những gia đình đang đau khổ vì bất hòa đỗ vỡ trong hôn nhân, những bộn bề trong công viêc, lo toan về cơm áo gạo tiền, những thanh thiếu niên đang thất vọng vì tương lại bấp bênh, chênh vênh trong chính lựa chọn của mình. Những người đau khổ vì nghèo đói, bệnh tật.Tất cả đều nằm dưới tà áo của Mẹ.
Lạy Mẹ Maria La Vang được đến với Mẹ, được ở gần Mẹ là niềm hạnh phúc của con. Xin cho con biết noi gương Mẹ luôn biêt kiến tạo cho mình những khoảng lặng, biết sống chậm lại giữa những hối hả và tất bật bằng đời sống thinh lặng, trầm lắng, biết suy đi nghĩ lại trong lòng về những gì xảy đến với con trong ngày sống và xin giúp con biết hăng say dấn thân phục vụ như Mẹ.
Hoa Cỏ May