Tôi là một trong những người vừa đi qua cơn lũ.
Những ngày ấy, nước dâng cao không ngừng, căn nhà nhỏ của tôi chìm dần trong dòng nước đục. Tôi ngồi bên mẹ già, đôi chân ngâm trong nước lạnh, chỉ biết nắm tay mẹ và cầu nguyện:
“Lạy Chúa, xin đừng để chúng con cô đơn giữa dòng nước này…”
Ánh sáng mờ từ ô cửa sổ rọi xuống, phản chiếu mặt nước đục ngầu. Trong căn phòng im lặng chỉ còn tiếng mưa gõ lên mái tôn, tiếng tim đập trong sợ hãi. Tôi hiểu rằng, lũ có thể cuốn trôi mọi thứ, nhưng niềm tin và tình mẹ con thì không bao giờ chìm.
Khi nước tràn vào khắp nơi, chúng tôi chỉ kịp mang theo vài thứ cần thiết và tìm chỗ cao. Tiếng gió rít, tiếng gọi nhau trong hoảng loạn, tiếng trẻ khóc hòa cùng tiếng cầu kinh. Có người cha không kịp cứu con, có người vợ bất lực nhìn chồng bị nước cuốn đi, có người mẹ chỉ còn lại tấm ảnh con trong tay run rẩy. Những mất mát ấy không thể đong đếm.
Sau khi nước rút, khung cảnh trở nên tan hoang: bùn đất, rác rưởi, ruộng vườn tiêu điều. Chúng tôi trở về với căn nhà đổ nát, ngâm mình nhiều ngày trong nước lạnh, giờ lại mang thêm bệnh: cảm, ho, tiêu chảy, viêm da… Cơ thể mệt mỏi, nhưng lòng vẫn cố mạnh mẽ.
Vì chính trong gian khổ ấy, tôi nhận ra Chúa vẫn ở đây.
Tôi thấy Chúa trong ánh mắt cảm thông của những người xa lạ – các cha, các sơ, mạnh thường quân, các đoàn thiện nguyện. Họ lội bùn, chèo xuồng, trao cho chúng tôi từng gói mì, chai nước, chiếc áo khô và nụ cười ấm áp.
Giữa bùn đất, tôi thấy ánh sáng của lòng nhân ái – thứ ánh sáng mà không cơn lũ nào dập tắt được.
“Dù con đi trong thung lũng tối, con không sợ hãi gì, vì Chúa ở cùng con.”
Giờ đây, tôi chỉ biết tạ ơn Thiên Chúa, Đấng đã gìn giữ mạng sống chúng tôi giữa dòng nước dữ, và tri ân tất cả những tấm lòng đã sẻ chia trong lúc khốn khó.
Xin Chúa trả công bội hậu cho những người đã hy sinh âm thầm, để chúng tôi có thể đứng dậy, lau khô nước mắt và bắt đầu lại cuộc sống, trong niềm tin – lòng biết ơn – và tình yêu thương.
Người sống sót nhờ ơn Chúa Quan Phòng
GXKL
