Lưu Xá Bêtania: Mái Ấm Giữa Thành Phố Xa Lạ

Mỗi người trong cuộc đời đều phải có những chuyến đi xa, và với em, rời xa quê hương để lên thành phố học tập chính là bước ngoặt đầu tiên, để trưởng thành, để tự lập và để dám mơ ước một tương lai rộng mở hơn. Nhưng đi xa cũng đồng nghĩa với việc em phải mang theo trong hành trang của mình biết bao kỷ niệm, nỗi nhớ và tình thương dành cho quê nhà.

Ngày chia tay, khi chiếc xe lăn bánh rời khỏi con đường nhỏ thân quen, lòng em bỗng chùng xuống. Cánh đồng lúa quê hương vẫn xanh rì rào trong gió, những hàng tre già vẫn nghiêng mình soi bóng xuống dòng sông, tất cả như muốn níu chân kẻ đi xa. Em nhớ đến nụ cười hiền của mẹ, đôi bàn tay chai sạn của cha, nhớ những buổi chiều cùng lũ bạn chạy rong trên cánh đồng, nghe tiếng ve sầu ngân lên giữa trưa hè. Giờ đây, tất cả chỉ còn là ký ức theo em vào giấc ngủ nơi thành phố xa lạ.

Thành phố đón em bằng những con đường đông đúc, tấp nập người qua lại, ánh đèn điện sáng rực suốt đêm như chưa từng biết đến bóng tối. Mọi thứ mới mẻ, lạ lẫm và cũng đầy cuốn hút. Em háo hức khi được đặt chân vào giảng đường đại học, được gặp gỡ thầy cô, bạn bè từ khắp mọi miền đất nước. Em thấy trước mắt mình là một chân trời rộng lớn, nơi em có thể học hỏi, rèn luyện và từng bước đi gần hơn đến ước mơ.

Thật may mắn, giữa thành phố xa lạ, em đã tìm được một mái ấm: Lưu xá Bêtania. Nơi ấy không chỉ cho em chỗ ở, mà còn trao cho em tình thương như gia đình với những lời hỏi han giản dị nhưng ấm áp. Nhờ vậy, em không còn thấy cô đơn, mà nhận ra thành phố này cũng có chỗ cho sự ấm áp và tình người. Hai chị phụ trách không chỉ giúp em trong sinh hoạt hằng ngày, mà còn truyền cho em tinh thần sống đẹp: biết quan tâm, biết sẻ chia, biết đứng vững khi đối mặt với thử thách. Em học được từ các chị sinh viên đi trước sự kiên nhẫn trong học tập, sự chu đáo trong công việc và cả sự bao dung trong cách cư xử. Nhìn thấy hai chị và các chị tận tâm dìu dắt, em thầm biết ơn và tự nhủ sẽ nỗ lực nhiều hơn để xứng đáng với tình thương ấy. Xa quê hương để học tập, em mang theo nỗi nhớ da diết nhưng đồng thời cũng tìm thấy điểm tựa nơi thành phố xa lạ. Lưu xá Bêtania và các chị chính là nguồn động lực để em mạnh mẽ bước tiếp, để em cảm nhận được rằng đi xa không chỉ để học, mà còn để trưởng thành và mở rộng trái tim mình với tình người.

Thế nhưng, không ít lần trong những đêm khuya tĩnh lặng, giữa căn phòng tại lưu xá Betania thân thương này, đôi lúc em cũng có chút lạ lẫm, bồi hồi, thấy mình thật lạc lõng nhưng có sự quan tâm của các chị em trong nhà nhất là hai chị đã dìu dắt và nâng đỡ em từ những bước chân đầu tiên, để em chẳng cảm thấy cô đơn cũng như vơi bớt nỗi nhớ nhà và quê hương. Sự quan tâm của quý chị đã phần nào giúp em sốt mến hơn về đời sống đức tin, em càng thêm yêu mến Chúa, biết sống với tinh thần đoàn kết và thêm yêu lưu xá này. Xa quê, em học cách tự chăm sóc bản thân, học cách xoay sở khi gặp khó khăn, và trên hết, học cách mạnh mẽ. Mỗi lần vấp ngã, em luôn tin rằng các chị cũng như bố mẹ đang dõi theo mình, nghĩ đến những giọt mồ hôi của cha rơi trên ruộng đồng, nghĩ đến đôi mắt mẹ chờ mong tin con. Tất cả thôi thúc em đứng dậy, kiên cường bước tiếp.

Em tin rằng nơi ngôi nhà Betania này, mỗi người đều gửi gắm những tháng năm thanh xuân rực rỡ và lưu giữ những kí ức đáng nhớ.

Maria Mai Kim Nhung

Sinh viên Lưu xá Bêtania

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *