Mến Thánh Giá – Con đường tình yêu!

Là một người trẻ đang trên hành trình tìm kiếm hướng đi cho đời mình, tôi luôn khát khao có những cơ hội được sống, được lắng nghe và được cảm nghiệm đức tin cách sâu sắc hơn. Chính vì vậy, việc được tham gia Ngày Gặp Gỡ Ơn Gọi với chủ đề Được kêu gọi để chia sẻ niềm hy vọng đã trở thành một dấu ấn rất đặc biệt trong trái tim tôi – một ngày trọn vẹn của niềm vui, sự kết nối và ân sủng.

Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên đặt chân đến nơi tổ chức ngày hội ơn gọi, tôi đã cảm nhận được một bầu khí vui, bình an và thân thiện đến lạ. Các Sơ Dòng Mến Thánh Giá Huế đã chào đón chúng tôi không chỉ bằng nụ cười rạng rỡ, mà còn bằng cả tấm lòng rộng mở và chan chứa yêu thương. Sự nồng hậu và gần gũi ấy khiến tôi – một người còn nhiều bỡ ngỡ và ngại ngùng – bỗng cảm thấy như đang trở về với gia đình, như được ai đó chờ đợi từ lâu.

Những lời chào hỏi nhẹ nhàng, trìu mến, ánh mắt thân tình của các Sơ. Đó không đơn thuần là sự tiếp đón xã giao, mà là sự gặp gỡ trong tình yêu của Đức Kitô – nơi mà mỗi người đều được trân quý như một món quà quý giá.

Chương trình khởi động bằng những trò chơi sinh hoạt chung vui nhộn, nơi tôi được làm quen, kết nối với các bạn trẻ đến từ các giáo xứ khác nhau, nhưng đều chung một khát vọng: Tìm hiểu về ơn gọi và ý nghĩa đích thực của đời sống Kitô hữu. Trong tiếng cười và những vòng tay nắm lấy nhau, tôi thấy rõ rằng niềm hy vọng không phải là điều gì quá xa vời – nó hiện hữu trong chính sự hiện diện, sẻ chia và yêu thương giữa người với người. Tôi cảm nhận được một tình yêu thương lan tỏa – thứ tình yêu không ngôn ngữ nào có thể diễn tả trọn vẹn, chỉ có thể cảm nhận bằng cả con tim. Những phút giây ấy như xóa tan mọi khoảng cách xa lạ, như một nhịp cầu nối những tâm hồn trẻ đang thao thức với tiếng gọi của Chúa.

Buổi viếng Nhà Thờ Chính Tòa Phủ Cam trong Năm Thánh sau đó, cũng là một trải nghiệm linh thiêng tôi cảm nhận được. Trong thánh đường cổ kính và trang nghiêm, tôi đã dâng lên Chúa những lời nguyện sâu thẳm, xin Ngài soi sáng con đường phía trước. Tôi cảm nhận rõ hơn sự gắn bó giữa đức tin cá nhân với cộng đoàn Hội Thánh – nơi tôi được mời gọi bước vào, không chỉ để nhận lãnh mà còn để chia sẻ.

Sau đó, chúng tôi lại được tham gia tập luyện các tiết mục văn nghệ, chuẩn bị cho đêm diễn tối nay. Tôi đã cảm nhận được một tinh thần gắn bó thân tình, nơi không còn khoảng cách giữa các chị, các bạn đến từ nhiều vùng miền khác nhau. Tất cả chúng tôi – dù chưa từng quen biết – nhưng dường như đã được nối kết bởi một điều thiêng liêng: tình yêu Đức Kitô và khát khao sống cho người khác. Có những lúc cả nhóm mệt nhoài vì thời tiết nắng nóng, nhưng rồi chỉ cần một nụ cười, một cái nắm tay, một lời động viên nhỏ bé, là tất cả lại tiếp tục hăng say như chưa từng mỏi mệt.

Khoảnh khắc đứng trên sân khấu, dưới ánh đèn và ánh mắt dõi theo của bao người, tôi thấy lòng mình dâng trào xúc động. Không phải vì được thể hiện, mà vì tôi cảm nhận rất rõ rằng: mình đang là một khí cụ nhỏ bé để truyền tải thông điệp yêu thương của Chúa đến với mọi người.

Được cùng nhau góp phần làm nên tiết mục văn nghệ ấy, tôi học được một điều quan trọng: nghệ thuật, khi được gắn với linh đạo và tình yêu, sẽ trở thành một phương tiện thiêng liêng để chia sẻ niềm hy vọng – đúng như chủ đề của ngày hội. Và tôi thấy mình được kêu gọi không chỉ để bước theo Chúa trong suy nghĩ, nhưng còn trong từng hành động, từng bài hát, từng nhịp đập của trái tim biết yêu.

Khi những tiết mục văn nghệ khép lại, tôi cảm nhận được một giây phút hồi tâm thật đặc biệt và đầy ơn thánh. Giờ hồi tâm cuối ngày là khoảnh khắc mà mọi thứ xung quanh dường như lắng lại, nhường chỗ cho một sự thinh lặng nội tâm sâu sắc. Cùng với các chị và các bạn trẻ đến từ khắp nơi, chúng tôi ngồi lại trong một không gian yên bình, với ánh nến lung linh sáng trên tay, tỏa lan, xua tan bóng tối đang vây phủ, ngồi bên nhau không phải để trò chuyện hay chia sẻ những câu chuyện ồn ào, mà là để lắng nghe chính mình, nghe tiếng Chúa thì thầm trong lòng.

Mỗi lời cầu nguyện nhỏ nhẹ, mỗi hơi thở bình yên như một làn gió mát lành thổi vào tâm hồn tôi, giúp tôi nhận ra rằng tình yêu Thiên Chúa luôn hiện diện, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, đồng hành cùng mỗi người trong hành trình ơn gọi của mình. Trong sự im lặng đó, tôi cảm thấy mình không đơn độc, mà được bao bọc bởi tình yêu thương của Chúa và tình bạn, tình chị em.

Giờ hồi tâm không chỉ là một khoảnh khắc tĩnh lặng, mà còn là cơ hội để tôi nhìn lại chính mình, suy tư về những gì đã diễn ra trong suốt ngày hôm nay. Tôi nghĩ về những bài học từ các giờ sinh hoạt, từ những câu chuyện, từ những ánh mắt, nụ cười của mọi người xung quanh. Sự gần gũi, thân tình và yêu thương của các chị và các bạn đã giúp tôi cảm nhận rõ hơn rằng, tình yêu Thiên Chúa không chỉ là điều gì đó xa vời, mà là một ngọn lửa sưởi ấm trong từng trái tim.

Trong phút giây ấy, tôi hiểu rằng mình cũng được kêu gọi để trở thành người chia sẻ niềm hy vọng, dù nhỏ bé, nhưng đầy ắp tình yêu. Tôi tự nhủ với bản thân rằng, hành trình theo Chúa không chỉ là việc dấn thân vào một lý tưởng cao xa, mà là sống niềm hy vọng ấy mỗi ngày, trong những hành động giản dị, trong sự gặp gỡ và yêu thương nhau.

Giờ hồi tâm đưa tôi trở về với chính mình. Trong sự tĩnh lặng và cầu nguyện, tôi như nghe được lời mời gọi của Chúa trong sâu thẳm tâm hồn: “Con hãy là ánh sáng nhỏ, thắp lên hy vọng nơi những tâm hồn đang lạc hướng.” Những thao thức, lo âu dường như lắng xuống, nhường chỗ cho một sự bình an lạ kỳ.

Trong suốt hành trình tham gia ngày hội ơn gọi với chủ đề “Được kêu gọi để chia sẻ niềm hy vọng”, có lẽ khoảnh khắc thiêng liêng và sâu lắng nhất đối với tôi chính là khi được tham dự Thánh lễ cùng với các Sơ và các bạn trẻ đến từ khắp nơi. Đó không chỉ là một nghi thức phụng vụ quen thuộc, mà là một cuộc gặp gỡ sống động và sâu sắc với Thiên Chúa, nơi tôi cảm thấy lòng mình được mở ra, được chữa lành và được mời gọi bước theo tiếng Chúa cách rõ ràng hơn bao giờ hết.

Thánh lễ hôm ấy diễn ra trong một bầu khí trang nghiêm và sốt sắng lạ thường. Điều khiến tôi xúc động hơn cả là khi nhìn xung quanh – những gương mặt trẻ trung, những ánh mắt cùng hướng về bàn thánh – tôi cảm thấy một sự hiệp nhất kỳ diệu. Dù chúng tôi đến từ những vùng đất khác nhau, mang theo những hoàn cảnh, suy nghĩ và ước mơ khác nhau, nhưng trong giây phút ấy, tất cả đều hòa làm một trong tình yêu Thiên Chúa. Tôi chợt hiểu rằng, chính nơi Thánh lễ, chúng tôi được nối kết không chỉ bằng đức tin, mà còn bằng sứ mạng chung: trở nên khí cụ của hy vọng cho một thế giới đang khô cằn vì thất vọng, chia rẽ.

Rước Mình Thánh Chúa, tôi thầm thốt lên: “Lạy Chúa, con đây, xin hãy dùng con để mang tình yêu và niềm hy vọng của Chúa đến với những ai đang cần.” Đó không chỉ là một lời nguyện, mà là một quyết tâm âm thầm được gieo trong tâm hồn tôi từ Thánh lễ ấy.

Thánh lễ kết thúc trong từng lời của bài hát: “Đang bừng cháy trong con ngọn lửa hy vọng…” mà dư âm vẫn còn đọng lại thật lâu trong tim tôi. Đó là một cuộc gặp gỡ đầy ơn thánh, ơn thánh Chúa đổ đầy trong tâm hồn tôi niềm tin và hy vọng, giúp tôi xác tín hơn vào tình yêu Chúa, và vững bước hơn trên hành trình khám phá ơn gọi đời mình – một hành trình không đơn độc, bởi tôi biết: Chúa luôn đồng hành, và tôi luôn có anh chị em cùng chung niềm hy vọng.

Cảm ơn Qúy Sr Dòng Mến Thánh Giá Huế thật nhiều đã dành nhiều thời gian, công sức và tâm huyết để tổ chức nên ngày gặp gỡ các ơn gọi trẻ hôm nay trong linh đạo của Mến Thánh giá – Con đường tình yêu.

Qua từng khoảnh khắc, tôi cảm nhận được lời mời gọi thiêng liêng của Thiên Chúa – một lời mời gọi bước đi trên con đường thập giá với niềm hy vọng và tình yêu trọn vẹn. Niềm hy vọng được thắp lên từ những hy sinh thầm lặng, từ sự dâng hiến trọn đời và từ sức sống linh thiêng của Thánh Giá – tất cả như một dòng chảy âm ỉ nhưng mạnh mẽ, làm bừng sáng tâm hồn những người trẻ đang tìm kiếm hướng đi cho cuộc đời. Chính nơi thập giá, hy vọng nảy mầm. Chính trong sự từ bỏ, tình yêu đạt đến viên mãn. Và tôi biết, con đường ấy – dẫu hẹp, dẫu khó – là con đường chúng tôi những người trẻ được mời gọi bước theo, để chia sẻ một niềm hy vọng không hề tắt…

Lặng

Sinh viên Bêtania