Padre Piô tên thật là Francesco Forgione, sinh ngày 25.05.1887, thuộc một gia đình nông dân ở Pietrelcina, nước Ý. Gia đình Forgione đạo hạnh, tham dự Thánh Lễ hằng ngày, cùng nhau lần chuỗi Mân Côi vào buổi tối, và mỗi tuần kiêng thịt ba ngày để kính Đức Mẹ Camêlô. Ông bà và cha mẹ không biết chữ, nhưng họ nhớ các câu chuyện trong Kinh Thánh để kể cho con cháu. Ðã hai lần, cha của Francesco phải xa nhà, đi làm việc ở Jamaica, Nữu Ước để nuôi gia đình.

Lên 15 tuổi, Francesco gia nhập dòng Phanxicô và lấy tên Piô. Ngài được thụ phong linh mục năm 1910 và bị động viên trong Thế Chiến I. Sau khi bác sĩ thấy ngài bị ho lao, họ đã cho ngài giải ngũ. Năm 1917, ngài được bài sai đến làm việc ở tu viện San Giovanni Rotondo. Vào ngày 20.09.1918, trong lúc cầu nguyện cảm tạ sau Thánh Lễ, cha Piô được nhìn thấy Chúa Giêsu. Khi thị kiến ấy chấm dứt, ngài được in các Dấu Thánh ở tay, chân và cạnh sườn. Dấu lạ này kéo dài suốt 50 năm, cho đến cuối đời. Đầu năm 1919, tin tức về cha Piô chịu Năm Dấu Thánh lan truyền khắp nơi.
Các bác sĩ y khoa, các giới chức của Giáo hội và những người tò mò đến xem Cha Piô. Trong năm 1924 và một lần nữa vào năm 1931, vấn đề Dấu Thánh được đặt ra; Cha Piô không được phép cử hành Thánh Lễ nơi công cộng hay giải tội. Sau đó sự cấm cách này đã được bãi bỏ.
Sau khi được in Dấu Thánh, cha Piô ít khi rời tu viện, nhưng biết bao người đã đến thăm ngài. Mỗi buổi sáng, sau Thánh Lễ ngài giải tội cho đến trưa. Ngài dùng thời gian nghỉ trưa để chúc lành cho người đau yếu và những ai đến gặp ngài. Sau đó ngài lại tiếp tục giải tội. Việc giải tội của ngài thường kéo dài 10 tiếng một ngày.
Cha Piô nhìn thấy Chúa Giêsu trong tất cả bệnh hoạn và đau khổ. Theo sự đốc thúc của ngài, một bệnh viện được xây trên rặng Gargano gần đó gọi là “Nhà Chữa Trị Người Ðau Khổ” với 350 giường bệnh.
Ngày 21.09.1968, sau 50 năm chịu Năm Dấu, cha Piô cảm thấy kiệt sức. Ngày 22.09.1968, vì đông đảo khách hành hương hiện diện tham dự Thánh lễ, bề trên bảo cha cứ dâng lễ trọng thể. Cha Piô vâng lời nhưng cảm thấy rất mệt mỏi. Khi kết thúc Thánh lễ, các tu sĩ phải dìu ngài đi. Và đó cũng là Thánh lễ cuối cùng đời ngài.
Sáng ngày 23.09.1968, theo thói quen, ngài cầm chuỗi Mân Côi, dù không còn hơi để đọc lời kinh Kính Mừng thành tiếng, ngài chỉ lặp đi lặp lại: “Giêsu, Maria”. Rồi ngài trút hơi thở cuối cùng tại tu viện San Giovanni Rotondo, trong khi miệng thì thào: “Maria!”.
Ngày 26.09.1968, thi hài ngài được an táng tại Nhà thờ Đức Mẹ Hồng Ân. Ngài được tôn phong Chân Phước năm 1999 và được Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II tôn phong Hiển Thánh ngày 16.06.2002.
Lm. Sta-nít-la-ô Nguyễn Đức Vệ
Nguồn: tonggiaophanhue.org
