1. THÁNH SIMON
Tân ước ngoài việc đặt thánh Simon vào danh sách nhóm 12, đã không cung ứng một chỉ dẫn trực tiếp nào liên quan đến. Ngài được phân biệt với Simon Phêrô bằng danh hiệu “nhiệt thành” (Lc 6,15; Cv 1,13), một danh hiệu không có ý nói rằng: Ngài là phần tử thuộc nhóm quá khích Do thái, nhưng chỉ cho biết nhiệt tâm của Ngài đối với lề luật. Theo tiếng Aram, nhiệt thành là “Cana”.
Điều này giải thích tại sao Phúc Âm Nhất Lãm gọi Ngài là người xứ Cana (Mt 10,4; Mc 3,18). Cũng như thánh Giacôbê Hậu, có lẽ thánh Simon là một trong các “anh em của Chúa” (Mc 6,3).
2. THÁNH GIUĐA
Thánh Giuđa, có biệt danh là Tađêô, con của Giacôbê. Ngài là anh của tông đồ Giacôbê hậu. Cha ngài là ông Clêôpha, và mẹ ngài cũng có tên là Maria. Bà này đã đứng dưới chân thập giá Chúa Giêsu lúc Chúa chịu chết, rồi sau đó đã ra mồ để xức xác Chúa bằng dầu thơm.
Ông được Phúc Âm nhắc đến chỉ một lần. Trong phòng Tiệc Ly, sau bữa ăn, ông đã hỏi Đức Giêsu: “Thưa Thầy, làm sao Thầy lại chỉ tỏ mình ra cho chúng con, mà lại không tỏ ra cho thế gian?” (Ga 12, 22). Chúa Giêsu trả lời Giuđa: “Ai yêu mến Thầy thì sẽ giữ lời Thầy, và Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy, và Chúng Ta sẽ đến với người ấy và ở trong người ấy” (Ga 14,23).
Ngài được coi là tác giả của một bức thư gởi cho toàn thể tín hữu được xếp trước sách Khải huyền trong bộ Tân Ước. Trong thư ngài khuyên tín hữu đề phòng các thầy giáo giả, và khuyên “giữ mình sống trong tình yêu Chúa và chờ đợi lòng thương xót của Chúa Giêsu Kitô Đấng ban sự sống muôn đời”. Ngài cũng được coi như thánh cứu giúp những trường hợp khó khăn nhất, vô vọng nhất.
Theo thánh truyền thì hai ngài rao giảng Tin Mừng ở hai nơi khác nhau. Simon giảng tại Ai Cập, còn Giuđa tại Mêsôpôtamia. Sau khi gặt hái được nhiều kết quả tốt đẹp, hai ngài như được thôi thúc cùng đi sang Ba Tư, tức là nước Iran ngày nay. Chính tại nơi đây, hai ngài được diễm phúc lãnh nhận cái chết để tôn vinh Ðức Kitô và cùng được mừng chung trong một ngày lễ.

Lm. Sta-nít-la-ô Nguyễn Đức Vệ
Nguồn: tonggiaophanhue.org
