“Nơi Người Nghèo, Tôi Gặp Lại Khuôn Mặt Của Chúa”

Ngày 19/10/2025 là một ngày thật đặc biệt đối với tôi – một Thỉnh sinh của Hội Dòng Mến Thánh Giá Huế. Đây không phải là lần đầu tiên tôi được cùng các chị ra đi truyền giáo, nhưng khoảnh khắc đó lòng tôi cứ bồi hồi xôn xao. Niềm vui vì được sống sứ mạng yêu thương, nhưng cũng lo lắng vì không biết mình có đủ khả năng để cho đi và trao điều gì cho người khác.

Trong chuyến đi truyền giáo lần này, tôi cùng các chị em đến thăm những gia đình trong xóm lao động nghèo. Nắng chiều trải dài trên con đường nhỏ, nơi những căn nhà tạm lụp xụp chen chúc nhau. Ở cuối con hẻm nhỏ, chúng tôi gặp Dì T.M – một phụ nữ có dáng người to, hơi xuề xòa, nhưng ánh mắt thì hiền từ và sáng lạ lùng.

Dì đón chúng tôi bằng nụ cười hiền hậu. Căn nhà nhỏ của dì chỉ vỏn vẹn vài mét vuông, chất đầy những bao ve chai, thùng nhựa, lon sắt cũ. Dì bảo, đó là nguồn sống của hai mẹ con từ ngày chồng mất. Dì làm nghề ve chai hơn mười sáu năm nay – ngày nắng cũng như mưa, chiếc xe đạp cũ kỹ là bạn đồng hành của Dì trên khắp nẻo đường mưu sinh.

Ngồi nghe dì kể, tôi thấy lòng mình nghẹn lại. Dì nói khẽ:

“Dì theo đạo là theo chồng, nhưng chồng mất rồi, dì vẫn tin Chúa. Nhiều khi mệt lắm, nhưng nghĩ đến Chúa vác Thánh Giá, Dì lại thấy mình được an ủi.”

Giọng Dì run run khi nhắc đến người con trai. Đứa con duy nhất, nhưng lại sớm sa vào những cuộc chơi lêu lổng, bỏ học, đôi khi còn lớn tiếng với mẹ. Dì kể mà đôi mắt nhìn xa xăm, ẩn chứa niềm đau mà vẫn chan hòa niềm hy vọng:

“Dì chỉ mong nó quay về. Dì tin Chúa sẽ không bỏ nó đâu. Dì vẫn cầu nguyện mỗi ngày đó… chỉ xin Chúa thương nó như thương dì vậy.”

Nghe Dì nói, tôi cảm thấy trái tim mình lặng đi. Giữa bao khốn khó, Dì T.M vẫn giữ được bình an, vẫn kiên trì cầu nguyện, vẫn tin vào lòng nhân từ của Thiên Chúa. Dì không nói nhiều về đức tin, nhưng cách sống của Dì chính là một lời rao giảng âm thầm mà mạnh mẽ.

Trước khi ra về, Dì nắm lấy tay tôi, mỉm cười:

“Các sơ nhớ cầu nguyện cho hai mẹ con của Dì nhé.”

Tôi siết nhẹ bàn tay chai sạn ấy, lòng thầm thì:

“ Dạ, chắn chắn rồi, chúng con sẽ cầu nguyện cho Dì”

Trên đường trở về, gió chiều thổi qua mái đầu còn vương mùi bụi ve chai, tôi lặng thầm cầu nguyện cho Dì và người con đang lạc lối của Dì. Trong tôi vang vọng một xác tín đầy hy vọng: “ngay giữa khổ đau, có những con người vẫn tỏa sáng bằng niềm tin và lòng trông cậy. Và chính họ đã dạy tôi hiểu sâu hơn ý nghĩa của sứ mạng Mến Thánh Giá – yêu thương, hy sinh và nhìn thấy ánh sáng phục sinh ngay giữa những vết thương của cuộc đời.” Trong từng cử chỉ phục vụ, tôi cảm nhận sâu xa hơn lời mời gọi của Chúa Giêsu trên Thánh Giá – “Ai muốn theo Ta, hãy vác thập giá mình mà theo.” Thập giá hôm nay chính là sự mệt nhọc, là giây phút vượt qua bản thân để mở lòng đón nhận người khác. Và chính trong những phút giây ấy, tôi cảm nhận niềm vui thật sự của người được sai đi.

Hơn thế, khi đối diện với những khuôn mặt lam lũ, những ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn lấp lánh niềm hy vọng, tôi chợt hiểu: truyền giáo không chỉ là trao ban vật chất, mà là đem tình yêu Chúa đến qua ánh nhìn, nụ cười và sự lắng nghe chân thành. Tôi không có gì lớn lao để cho đi, ngoài một trái tim nhỏ bé biết cảm thông và chia sẻ.

Chuyến đi khép lại, nhưng trong lòng tôi vẫn tràn trào một niềm xác tín: bước theo Chúa trong Linh đạo Mến Thánh Giá là bước theo con đường của Tình yêu tự hiến – một tình yêu biết ra đi, biết cúi xuống và biết nhận ra dung nhan Chúa nơi những người bé mọn nhất. Ước nguyện tinh thần truyền giáo này mỗi ngày lớn dần trong lòng tôi.

Ái Diễm

Thỉnh sinh Hội dòng Mến Thánh Giá Huế