Suy Niệm Lời Chúa – Lễ Giáng Sinh – Ngôi Lời Đã Làm Người Và Ở Giữa Chúng Ta

(Is 52:7-10; Hr 1:1-6; Ga 1:1-18)

Bài đọc 1 hôm nay nói về bản chất thật của những bước chân. Bản chất của chân là để đi. Chân đưa chúng ta đến những nơi ta muốn. Chân cũng đưa chúng ta đến với những người chúng ta yêu thương. Có những bước chân đưa con người đi làm điều tốt, nhưng cũng có những bước chân đưa con người đi làm điều xấu. Có những bước chân đưa chúng ta đến những nơi chúng ta cần đến, nhưng cũng có những bước chân đưa chúng ta đến những nơi chúng ta không cần phải đến. Bài đọc 1 hôm nay hát khen rằng: “Đẹp làm sao chân người loan báo tin mừng, công bố bình an, người loan báo hạnh phúc, công bố ơn cứu độ” (Is 52:7). Đây là những bước chân của những người mang Chúa đến cho người khác; đây là những bước chân mang chúng ta đến với người khác và biến đổi “tiếng khóc đau buồn” của họ thành “tiếng khóc hân hoan.”

Hôm nay, Thiên Chúa đã viếng thăm dân Người. Hôm nay, Đấng cứu độ chúng ta đã giáng sinh, chúng ta hãy vui mừng. Thánh Vịnh Gia trong đáp ca mời gọi chúng ta: “Đàn lên mừng Chúa khúc hạc cầm dìu dặt, nương khúc hạc cầm réo rắt giọng ca. Kèn thổi vang xen tiếng tù và, tung hô mừng Chúa vị Quân Vương” (Tv 97:5). Thánh Lêo Cả Giáo Hoàng nói cho chúng ta về lý do của niềm vui mà ngày hôm nay đem lại như sau: “Chúng ta không được phép buồn khi mừng ngày sự sống xuất hiện. Ngày kỷ niệm này phá tan sự sợ hãi trước cái chết và ban cho chúng ta niềm hân hoan được sống đời đời. Không ai bị gạt ra khỏi niềm hân hoan đó, vì mọi người đều có chung một lý do để vui mừng. Chúa chúng ta là Đấng huỷ diệt tội lỗi và sự chết, vì Người không thấy ai vượt qua được tình trạng này, nên đã đến để giải cứu mọi người. Thánh nhân hãy mừng vui vì ngày khải hoàn đã gần tới. Tội nhân hãy hân hoan vì được mời gọi đón nhận ơn thứ tha. Người ngoại giáo hãy phấn khởi vì được mời gọi đến hưởng sự sống.”

Bài đọc 2 đưa chúng ta đến “thời sau hết này” (Heb 1:2), khi Thiên Chúa phán dạy chúng ta cách trực tiếp qua Thánh Tử. Đức Kitô chính là sự viên mãn của sự mạc khải của Thiên Chúa vì “Người là phản ánh vẻ huy hoàng, là hình ảnh trung thực của bản thể Thiên Chúa” (Heb 1:3). Thật vậy, khi thời gian tới hồi viên mãn đúng như kế hoạch cao sâu huyền nhiệm của Thiên Chúa, Con Thiên Chúa đã mặc lấy bản tính loài người, để con người được giao hoà với Đấng Tạo Hoá; như thế, ma quỷ là kẻ gây ra sự chết, sẽ bị đánh bại do chính bản tính mà nó đã thắng. Đức Giêsu mặc lấy thân phận con người để Ngài đồng hoá chính Ngài với con người mọi nơi và mọi thời. Chính vì vậy, chúng ta được mời gọi sống đúng với nhân phẩm của mình, của những người không chỉ được “tạo dựng theo hình ảnh và giống Thiên Chúa” (St 1:26), nhưng là những người đồng thừa tự với Đức Kitô (Rom 8:17). Vì vậy, Thánh Lêo Cả nhắc nhở chúng ta: “Anh chị em thân mến, chúng ta hãy tạ ơn Thiên Chúa Cha nhờ Chúa Con và trong Chúa Thánh Thần. Do lòng thương vô tận, Thiên Chúa Cha đã yêu mến, đã thương xót chúng ta; dầu chúng ta đã chết vì sa ngã, Người cũng đã cho chúng ta được cùng sống với Đức Kitô, để trong Đức Kitô, chúng ta trở nên một thụ tạo mới, một công trình mới”.

Thánh Gioan trong Tin Mừng hôm nay trình bày cho chúng ta về ‘trẻ thơ’ vừa được sinh ra là Ngôi Lời của Thiên Chúa. Thánh Gioan chứng minh Ngôi lời là Thiên Chúa: “Lúc khởi đầu đã có Ngôi Lời. Ngôi Lời vẫn hướng về Thiên Chúa, và Ngôi Lời là Thiên Chúa. Lúc khởi đầu, Người vẫn hướng về Thiên Chúa” (Ga 1:1-2). Chính nhờ Ngôi Lời mà muôn vật được tạo thành: “Nhờ Ngôi Lời, vạn vật được tạo thành, và không có Người, thì chẳng có gì được tạo thành. Điều đã được tạo thành ở nơi Người là sự sống, và sự sống là ánh sáng cho nhân loại. Ánh sáng chiếu soi trong bóng tối, và bóng tối đã không diệt được ánh sáng” (Ga 1:3-5). Chi tiết này đưa chúng ta về với sách sáng thế khi Thiên Chúa dùng “lời” của mình để phán, và mọi sự xảy ra như vậy. Lời Chúa có sức sáng tạo; lời Chúa mang lại sự sống. Còn lời chúng ta thế nào? Nhiều lần trong cuộc sống, chúng ta đã dùng lời mình để nói xấu nhau, để làm mất danh dự và làm tổn thương nhau. Sứ điệp Tin Mừng hôm nay mời gọi chúng ta dùng lời của mình để mang niềm vui và sức sống đến cho người khác.

Ngoài việc trình bày Ngôi Lời là Thiên Chúa và căn nguyên của mọi loài, Thánh Gioan trình bày rằng đây không phải là sự thật không có ai làm chứng. Người làm chứng cho sự thật này là người được Thiên Chúa sai đến: “Có một người được Thiên Chúa sai đến, tên là Gioan. Ông đến để làm chứng, và làm chứng về ánh sáng, để mọi người nhờ ông mà tin. Ông không phải là ánh sáng, nhưng ông đến để làm chứng về ánh sáng” (Ga 1:6-8). Những lời này cho thấy Thánh Gioan Tẩy Giả sống đúng với căn tính của mình. Ông chỉ là người làm chứng về ánh sáng; hay nói đúng hơn, ông là người phản chiếu ánh sáng trên cuộc đời của mình. Nhiều người trong chúng ta ngày hôm nay không muốn sống đúng căn tính của mình. Nhiều lần chúng ta so sánh mình với người khác, rồi chúng ta trở nên ghen tỵ và không chấp nhận chính mình với những giới hạn. Chúa Giêsu đến mặc lấy thân phận con người với những giới hạn của nó. Chúng ta cũng được mời gọi sống thật với chính mình, với Chúa và với mọi người.

Chính Ngôi lời là ánh sáng: “Ngôi Lời là ánh sáng thật, ánh sáng đến thế gian và chiếu soi mọi người. Người ở giữa thế gian, và thế gian đã nhờ Người mà có, nhưng lại không nhận biết Người. Người đã đến nhà mình, nhưng người nhà chẳng chịu đón nhận. Còn những ai đón nhận, tức là những ai tin vào danh Người, thì Người cho họ quyền trở nên con Thiên Chúa. Họ được sinh ra, không phải do khí huyết, cũng chẳng do ước muốn của nhục thể, hoặc do ước muốn của người đàn ông, nhưng do bởi Thiên Chúa” (Ga 1:9-13). Trong những lời này, chúng ta thấy rằng Chúa Giêsu có thể bị từ chối; chúng ta có thể không đón nhận Ngài. Điều này xảy ra khi chúng ta sống trong bóng đêm của tội lỗi. Chúng ta từ chối để ánh sáng của Ngài dọi chiếu vào trong những ngõ ngách đen tối của cuộc đời chúng ta. Hãy nhận biết Chúa đang đến với chúng ta và chuẩn bị một chỗ thật xứng đáng cho Ngài trong con tim của mình.

Cuối cùng, Thánh Gioan trình bày cho chúng ta về mầu nhiệm cao cả của Thiên Chúa, nay qua sự ‘mặc lấy xác phàm” (x. Ga 1:14) mà trở nên hữu hình trước mắt chúng ta. Qua Chúa Giêsu, chúng ta được đụng chạm đến nguồn ân sủng của Thiên Chúa: “Từ nguồn sung mãn của Người, tất cả chúng ta đã lãnh nhận hết ơn này đến ơn khác. Quả thế, Lề Luật đã được Thiên Chúa ban qua ông Môsê, còn ân sủng và sự thật, thì nhờ Đức Giêsu Kitô mà có. Thiên Chúa, chưa bao giờ có ai thấy cả; nhưng Con Một vốn là Thiên Chúa và là Đấng hằng ở nơi cung lòng Chúa Cha, chính Người đã tỏ cho chúng ta biết” (Ga 1:16-18).

Lm. Antôn Nguyễn Ngọc Dũng, SDB