
(1 Ga 1:1-4; Ga 20:2-8)
Hôm nay chúng ta cùng với Giáo Hội mừng kính lễ Thánh Gioan Tông Đồ, tác giả sách Tin Mừng. Theo truyền thống, thánh nhân là vị tông đồ trẻ nhất trong số các tông đồ. Thánh nhân được Chúa Giêsu gọi theo Ngài trên bờ sông Giođan trong những ngày đầu tiên của sứ vụ. Thánh nhân là một trong những môn đệ được tuyển chọn để hiện diện khi Chúa Giêsu biến hình và trong vườn cây dầu. Trong Bữa Tiệc Ly, thánh nhân tựa đầu vào ngực Chúa Giêsu và trong giờ khổ nạn của Chúa Giêsu, khi các môn đệ khác bỏ chạy, bán hoặc chối Thầy mình, Thánh Gioan tiếp tục đứng bên cạnh Thầy, và cuối cùng đứng kề bên Mẹ Maria dưới chân thập tự. Những chi tiết này cho thấy thánh nhân là một người môn đệ trung thành với Thầy trong giây phút hạnh phúc cũng như đau buồn. Thánh nhân không bao giờ rời xa Thầy của mình. Học gương sáng của thánh nhân, chúng ta cũng được mời gọi trung thành với Chúa trong mọi giây phút của cuộc sống.
Trong bài đọc 1, Thánh Gioan trình bày cho chúng ta về chính cuộc sống làm chứng của Ngài. Chi tiết chúng ta đáng lưu ý là thánh nhân chỉ loan báo những “điều chúng tôi đã nghe, điều chúng tôi đã thấy tận mắt, điều chúng tôi đã chiêm ngưỡng, và tay chúng tôi đã chạm đến, đó là Lời sự sống” (1Ga 1:1). Nói cách khác, thánh nhân chỉ làm chứng và loan báo những gì mà chính bản thân mình đã cảm nghiệm cách cụ thể. Chúng ta đã có cảm nghiệm cụ thể gì về Thiên Chúa chưa? Người ta thường nói, chúng ta chỉ cho người khác những gì chúng ta có. Như vậy, chúng ta không thể mang Chúa đến cho người khác khi chúng ta không có Chúa trong cuộc đời của mình. Ở đây, chúng ta cũng thấy thánh nhân có một mục đích rất rõ rệt cho việc loan báo của mình, đó là “để chính anh em cũng được hiệp thông với chúng tôi, mà chúng tôi thì hiệp thông với Chúa Cha và với Đức Giêsu Kitô, Con của Người” (1 Ga 1:3). Mục đích của việc loan báo Tin Mừng là làm cho người khác được hiệp thông với Chúa và với chúng ta. Khi việc loan báo Tin Mừng chỉ dừng lại ở việc hiệp thông với chính mình, thì chúng ta đang đi tìm vinh danh cho chính mình hơn là vinh danh của Thiên Chúa và ơn cứu độ của con người.
Bài Tin Mừng hôm nay thuật lại cho chúng ta sự kiện phục sinh của Chúa Giêsu mà trong đó Thánh Gioan là một trong những chứng nhân đầu tiên. Bài Tin Mừng bắt đầu với sự kiện “sáng sớm ngày Phục Sinh, bà Maria Mácđala chạy đi gặp ông Simôn Phêrô và người môn đệ Đức Giêsu thương mến. Bà nói: ‘Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ; và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu’ (Ga 20:2). Những lời này trình bày cho chúng ta sự kiện hai môn đệ nghe Maria Mácđala nói về việc Chúa bị người khác ‘đem đi’ và đặt nơi đâu mà bà không biết. Chi tiết này ám chỉ hai thực tại: (1) con người có thể đem Chúa đi và ‘giấu’ Chúa nơi họ muốn và (2) chúng ta thường tìm kiếm Chúa nơi chúng ta nghĩ con người đặt Ngài, chứ không tìm kiếm Ngài nơi Ngài muốn hiện diện. Nhìn vào hình ảnh Maria Mácđala, chúng ta học được điều gì? Chúng ta học được rằng, trong cuộc sống có nhiều mất mát, và mỗi mất mát mang lại những đau buồn khôn nguôi. Nhưng có bao giờ chúng ta đau buồn khi chúng ta ‘mất’ Chúa trong cuộc sống của mình không?
Chi tiết thứ hai chúng ta lưu ý là sau khi nghe Maria Mácđala nói không nhìn thấy Chúa Giêsu, thì “ông Phêrô và môn đệ kia liền đi ra mộ. Cả hai người cùng chạy” (Ga 20:3-4). Theo các học giả Kinh Thánh, chi tiết “cả hai người cùng chạy” ám chỉ đến sự căng thẳng đang xảy ra trong cộng đoàn của Thánh Gioan liên quan đến vị trí của Phêrô và người môn đệ được Chúa Giêsu thương mến. Dù có sự “cạnh tranh,” nhưng chúng ta thấy trong những lời sau có một sự kính trọng của người môn đệ được Chúa yêu dành cho Phêrô: “Nhưng môn đệ kia chạy mau hơn ông Phêrô và đã tới mộ trước. Ông cúi xuống và nhìn thấy những băng vải còn ở đó, nhưng không vào. Ông Simôn Phêrô theo sau cũng đến nơi. Ông vào thẳng trong mộ, thấy những băng vải để ở đó, và khăn che đầu Đức Giêsu. Khăn này không để lẫn với các băng vải, nhưng cuốn lại, xếp riêng ra một nơi. Bấy giờ người môn đệ kia, kẻ đã tới mộ trước, cũng đi vào. Ông đã thấy và đã tin” (Ga 20:4-8). Những lời này trình bày cho chúng ta cách thức giải quyết sự căng thẳng như thế nào, đó là phải tôn trọng vai trò của người khác dù mình biết là mình ‘có thể giỏi’ hơn người khác. Cuộc sống sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn khi mỗi người chúng ta chỉ cạnh tranh với nhau trên hành trình đến gần Chúa và đồng thời tôn trọng vai trò của nhau trong cộng đoàn dân Chúa.
Lm. Antôn Nguyễn Ngọc Dung, SDB
