Suy Niệm Lời Chúa – Thứ Năm sau Chúa Nhật V Phục Sinh – Sống Niềm Vui Của Chúa Giêsu Trong Đời Sống Thường Ngày

(Cv 15:7-21; Ga 15:9-11)

Hôm qua, chúng ta nghe trong bài đọc 1 về việc Phaolô và Banaba lên Giêrusalem để trình bày cho các Tông Đồ và trưởng lão về phép cắt bì và chúng ta có công đồng Giêrusalem [khoảng năm 49]. Thánh Phêrô, vị thủ lãnh của Giáo Hội, đã trình bày và khẳng định giáo huấn của Giáo Hội về vấn đề trên. Chúng ta cũng nghe từ Thánh Giacôbê, người theo truyền thống là giám mục đầu tiên của Giêrusalem trình bày ý kiến của mình và ủng hộ việc những người dân ngoại không cần phải chịu phép cắt bì để được ơn cứu độ. Trong lời giáo huấn của hai Thánh Phêrô vào Giacôbê, chúng ta có thể rút ra hai điểm sau để suy gẫm.

Thứ nhất, từ lời dạy của mình, Thánh Phêrô cho chúng ta biết rằng trong ý định của Thiên Chúa, Ngài muốn mọi người được ơn cứu độ vì ngay từ những ngày đầu, Thiên Chúa cũng đã chấp nhận họ “khi ban Thánh Thần cho họ cũng như đã ban cho chúng ta. Người không phân biệt chút nào giữa chúng ta với họ, vì đã dùng đức tin để thanh tẩy lòng họ” (Cv 15:8-9). Thiên Chúa không phân biệt, tức là không “yêu riêng.” Ngài yêu mọi người như nhau vì tất cả đều là con cái của Ngài. Ngài cứu độ mọi người cùng một cách thức như nhau: “Vả lại, chính nhờ ân sủng Chúa Giêsu mà chúng ta tin mình được cứu độ, cùng một cách như họ” (Cv 15:11). Thánh Phêrô khuyến cáo chúng ta về khuynh hướng “thử thách Thiên Chúa, mà quàng vào cổ các môn đệ một cái ách mà cả cha ông chúng ta lẫn chúng ta đã không có sức mang nổi?’ (Cv 15:10).

Về phần mình, Thánh Giacôbê đồng ý với Thánh Phêrô về việc Thiên Chúa muốn cứu hết mọi người, vì vậy họ không nên giới hạn ơn sủng của Thiên Chúa vào việc cắt bì. Tuy nhiên, thánh nhân đưa ra những việc cụ thể họ cần phải tránh, đó là “kiêng những thức ăn ô uế vì đã cúng cho ngẫu tượng, tránh gian dâm, kiêng ăn thịt loài vật không cắt tiết và kiêng ăn tiết” (Cv 15:20). Hơn nữa, thánh nhân nhìn vào ý định của Thiên Chúa hơn là ý định của con người trong việc tìm kiếm một giải pháp đúng cho vấn đề đang được bàn cãi. Điều này giúp chúng ta vượt thắng thái độ tìm kiếm thoả mãn ý riêng của mình hay tìm cách ảnh hưởng trên người khác để cho ý riêng của mình được thực hiện hơn là ý Chúa. Hãy bỏ cái tôi của mình để mặc lấy “cái Tôi” của Thiên Chúa khi cùng nhau chia sẻ trong sứ mệnh rao giảng Tin Mừng Nước Thiên Chúa.

Bài Tin Mừng hôm nay tiếp tục đề tài “ở lại” trong Chúa Giêsu của người môn đệ. Nhưng Ngài liên kết việc “ở lại” này với việc tuân giữ các điều răn của Ngài và niềm vui mà Ngài sẽ ban cho họ. Bài Tin Mừng hôm nay chỉ gồm 3 câu, nhưng chứa đựng những điều để chúng ta suy gẫm sau:

Trong câu 9, Chúa Giêsu nói về nền tảng tình yêu của Ngài dành cho các môn đệ, đó là tình yêu của Chúa Cha dành cho Ngài: “Chúa Cha đã yêu mến Thầy thế nào, Thầy cũng yêu mến anh em như vậy. Anh em hãy ở lại trong tình thương của Thầy.” Từ những lời này, chúng ta thấy Chúa Giêsu khẳng định tình yêu hỗ tương giữa Ngài với Chúa Cha chính là tình yêu mà Ngài dành cho các môn đệ. Ngài mời gọi các môn đệ cách khẩn thiết: “Hãy ở lại trong tình thương của Thầy.” Một số học giả Kinh Thánh cho rằng: Chúa Giêsu gọi và chọn các môn đệ vì Ngài muốn chia sẻ cho các ông tình yêu tuyệt đẹp mà Ngài nhận được từ Chúa Cha, để họ cũng có thể hưởng được niềm hạnh phúc và niềm vui phát xuất từ tình yêu đó. Đây là thứ tình yêu tuyệt đối và vô điều kiện, là thứ tình yêu mạnh hơn sự chết và tội lỗi. Đây là thứ tình yêu mà Chúa Giêsu mong ước những người Ngài gọi và chọn cảm nghiệm [nếm cảm] và dành cho nhau. Hãy ở lại trong tình yêu của Chúa Giêsu! Chỉ khi yêu với tình yêu của Chúa Giêsu chúng ta mới hiểu tại sao bóng thập giá và đau khổ không thể thiếu trong chuyện tình cuộc đời của mỗi người chúng ta. Nói cách khác, tình yêu không chấp nhận thập giá và chết cho người mình yêu là một tình yêu không vị kỷ, không bắt nguồn từ Thiên Chúa.

Câu 10 nói về điều kiện để ở lại trong tình thương của Chúa Giêsu: “Nếu anh em giữ các điều răn của Thầy, anh em sẽ ở lại trong tình thương của Thầy, như Thầy đã giữ các điều răn của Cha Thầy và ở lại trong tình thương của Người.” Tình yêu hỗ tương được đề cập trong câu 9  được đặt nền tảng trên việc Chúa Giêsu và các môn đệ giữ điều răn và ở lại trong tình yêu của Chúa Cha. Trong câu này, chúng ta được mời gọi trở nên giống Chúa Giêsu trong việc vâng theo thánh ý Chúa Cha. Chúa Giêsu đã làm mọi sự theo ý Chúa Cha, đến nỗi ý của Chúa Cha trở thành lương thực cho Ngài (x. Ga 4:34). Lương thực hằng ngày của chúng ta là gì? Mối bận tâm mỗi ngày của chúng ta có phải là thánh ý Thiên Chúa không?

Niềm vui của Chúa Giêsu là hoa trái việc ở lại trong tình yêu của Ngài được trình bày trong câu 11: “Các điều ấy [tình yêu của Chúa Cha, ở lại trong tình yêu của Ngài, tuân giữ các điều răn], Thầy đã nói với anh em để anh em được hưởng niềm vui của Thầy, và niềm vui của anh em được nên trọn vẹn.” Trong câu này, Chúa Giêsu phân biệt hai loại niềm vui: niềm vui của các môn đệ và niềm vui của Ngài. Niềm vui của các môn đệ chỉ nên trọn vẹn khi họ được hưởng niềm vui của Chúa Giêsu. Niềm vui này không phải là niềm vui đến từ thế gian. Niềm vui này đến từ tình yêu của Chúa Cha. Đây là niềm vui của ơn cứu độ mà Chúa Giêsu sẽ mang lại cho chúng ta qua cái chết và phục sinh của Ngài. Đây là niềm vui của tình yêu bất diệt và chân thật. Đây là niềm vui mà mỗi người chúng ta luôn khao khát và tìm kiếm! Hãy dừng tìm kiếm sự thoả mãn trong niềm vui chóng qua mà con người mang lại cho chúng ta. Nhưng hãy bắt đầu tìm kiếm sự thoả mãn trong niềm vui bất diệt mà Thiên Chúa ban cho chúng ta trong Đức Giêsu Kitô.

Lm. Antôn Nguyễn Ngọc Dũng, SDB