Câu Chuyện Lẽ Sống – Bài 62: Danh Dự Cho Ai

Danh Dự Cho Ai

Văn sĩ Pháp Alexandre Piron qua đời năm 1773, thường có thói quen đi dạo trong khu rừng Boulogne, giữa thủ đô Paris.

Một ngày nọ, ông ngồi nghỉ trên một ghế đá, tựa vào một bức tường.

Chỉ một lát sau, ông ngạc nhiên vô cùng, vì trong đám đông những người đang đi dạo trong khu rừng, một vài người đến gần ông, ngả nón chào.

Cũng có một vài người bái cả gối nữa.

Nhà văn mỉm cười đáp lễ cảm tình, mà khách qua lại dành cho ông.

Ông không ngờ rằng:

Ông được nhiều người mến mộ đến như thế. Ông mong sao, một số bạn bè trong văn giới, chứng kiến được cảnh tượng này, để thấy được vinh quang, mà ông đã đạt được…

Nhà văn đang say với bã vinh hoa, thì chợt trong đám người đang bái chào ông, một lão bà để lộ một thái độ khác thường.

Cũng giống như mọi người khác, bà lão cúi chào, rồi tiến đến gần ghế đá. Bà thì thầm nói trong miệng, mà nhà văn không hiểu được, rồi ngước mắt nhìn lên cao.

Ngạc nhiên trước cử chỉ khác thường của bà lão, nhà văn cũng đưa mắt nhìn lên cao phía trên tường. Lúc bấy giờ ông mới khám phá ra rằng: Trên đầu ông có một tượng thánh giá…

Thì ra, những người đi dạo trong khu rừng Boulogne này, dừng lại không phải để tỏ lòng mộ mến đối với ông, mà chính là tỏ lòng cung kính đối với Chúa Giêsu trên thập giá.

Hổ thẹn vì sự khám phá ấy, Alexandre Piron đứng dậy bỏ đi nơi khác.

*****

Sở dĩ Chúa Giêsu đã có thái độ gay gắt đối với những người biệt phái giả hình, là bởi vì họ muốn chiếm đoạt chính Vinh dự của Thiên Chúa.

Họ cũng giống như văn sĩ Alexandre Piron trong câu chuyện trên đây:

Người ta đến bái chào Chúa Giêsu trên thập giá, nhưng ông lại muốn dành cho mình vinh dự ấy.

Những người biệt phái giả hình, cũng giống như con lừa mà Chúa Giêsu dùng để cưỡi vào thành Giêrusalem.

Giữa những tiếng reo hò của dân chúng dành cho Chúa Giêsu, thì con lừa cứ nghĩ rằng nó là một anh hùng oai phong lẫm liệt…

*****

Khao khát danh vọng, quyền bính, là đam mê chung của mọi người. Ai cũng thích xuất hiện trước công chúng, ai cũng thích được người đời ca tụng, ai cũng thích được phục vụ. Một cách nào đó, người có tham vọng, không những dùng người khác như bàn đạp, mà còn tước đoạt chính Vinh quang của Thiên Chúa…

Chúa Giêsu là con người đã sống trọn vẹn cho tha nhân. Và do đó, cũng quy mọi vinh dự về cho Thiên Chúa.

Thánh Phaolô đã nói với chúng ta rằng:

Là Thiên Chúa, Ngài đã không đòi cho mình được đồng hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hủy bỏ mình đi, để mặc lấy thân phận con người, và vâng phục cho đến chết.

Chúa Giêsu đã vạch cho chúng ta con đường được sống trọn vẹn ơn gọi làm người:

Đó là sống cho Thiên Chúa.

Chỉ khi nào con người sống cho Thiên Chúa, thuộc về Thiên Chúa trong tất cả mọi sự, con người mới đạt được chính cùng đích của mình.

Sống cho Thiên Chúa, là luôn tìm thấy Thánh ý của Chúa, là hoạt động cho vinh quang của Chúa, là trở thành khí cụ trong bàn tay của Chúa…

———————–

Nguồn: https://linhmucmen.com/