
Trong tiếng gió gào và mưa xối xả của những ngày bão lụt, tiếng chuông nguyện chiều vang lên trong nguyện đường nhỏ. Tôi quỳ đó, lòng chùng xuống khi nghĩ đến bao mái nhà tan hoang, bao người mất mát, và cả những linh hồn vừa lìa trần giữa dòng nước lũ.
Giữa những hỗn độn của cuộc đời, tôi nhớ đến lời Kinh Thánh: “Đức Kitô hằng sống để chuyển cầu cho họ.” Và tôi tự hỏi: một nữ tu hôm nay, giữa thời đại công nghệ và trí tuệ nhân tạo, làm sao còn biết “chuyển cầu”?
Thế giới hôm nay có thể tạo ra những cỗ máy biết nói, biết nghĩ, thậm chí biết “an ủi” con người. Nhưng chỉ con người – với trái tim biết cảm và biết yêu – mới có thể thật sự cầu nguyện. Máy có thể tính toán, nhưng không thể thổn thức; có thể phân tích, nhưng không thể khóc khi nghe một câu chuyện mất mát; có thể học hàng tỉ dữ liệu, nhưng không thể hiểu một giọt nước mắt dâng lên trong thinh lặng của người đang đau khổ.
Trong kỷ nguyên của AI, “chuyển cầu” không còn là một hành vi xa vời nơi nhà nguyện, mà là lời đáp nhân bản và thiêng liêng nhất trước một thế giới đang khát tình người.
Tôi không thể chạy đi cứu giúp những người đang mắc kẹt giữa dòng lũ, nhưng tôi có thể quỳ xuống — để nâng họ lên trước mặt Chúa. Tôi không thể hiểu hết những phức tạp của công nghệ, nhưng tôi có thể để trái tim mình hòa nhịp với Trái Tim Chúa, Đấng vẫn âm thầm “chuyển cầu” cho nhân loại.
Tháng 11 – tháng dành riêng để cầu nguyện cho các linh hồn – mời gọi tôi mở rộng lời chuyển cầu không chỉ cho người đã khuất, mà còn cho những người đang “chết dần” trong cô đơn, vô cảm, hay lạc lối giữa thế giới ảo.
Giữa cơn bão thật và cơn “bão dữ liệu” của thời đại, tôi muốn để lời cầu của mình như một sợi dây nối đất với trời, nối con người với nhau — nơi mọi tâm hồn gặp gỡ và được sưởi ấm.
Có lẽ, chuyển cầu hôm nay chính là biết làm người giữa thời đại của máy móc, là giữ một trái tim biết rung động trước nỗi khổ của người khác, và để Thiên Chúa chuyển cầu qua chính đời mình — trong từng hy sinh, từng lời kinh, từng hơi thở.
“Xin cho con, giữa cơn bão đời và bão dữ liệu,
vẫn biết giữ lấy phút lặng của nguyện đường,
để cùng Đức Kitô, hằng sống mà chuyển cầu cho thế giới này.”
Khiết Bông
