
Tôi vẫn nhớ rất rõ khoảnh khắc đầu tiên trong buổi gặp gỡ giữa các cháu trường Mầm non Bích Trúc và những bạn nhỏ khuyết tật tại mái ấm Nguyệt Biều. Khoảnh khắc ấy khởi đầu từ một hình ảnh thật giản dị nhưng lại khiến tim tôi bất giác thắt lại: hai bàn tay chạm vào nhau – một bàn tay nhỏ xinh, đầy đủ, trọn vẹn; và một bàn tay khác khiếm khuyết, gầy guộc, như mang theo cả những thiếu thốn của một tuổi thơ không may mắn.
Khi hai bàn tay ấy gặp nhau, tôi cảm giác như mình vừa chứng kiến sự chạm của hai thế giới khác nhau. Trẻ thơ vốn hồn nhiên, các con không biết phân biệt đầy đủ hay thiếu hụt, không biết so sánh hay ngại ngần như người lớn. Các con chỉ đơn giản thấy một bạn nhỏ đang đưa tay ra, và thế là các con đưa tay ra đáp lại. Nhưng chính sự đơn giản ấy lại khiến tôi xúc động đến nghẹn lời.
Tôi nhìn thấy trong ánh mắt của các cháu Bích Trúc sự rụt rè ban đầu, rồi sau đó là sự gần gũi dần lên khi cái nắm tay trở nên chặt hơn, khi nụ cười xuất hiện, khi các con cúi xuống xoa nhẹ bàn tay không trọn vẹn của bạn như để nói rằng: “Mình vẫn ở đây với bạn.” Tôi nghe thấy tiếng cười xen lẫn những giọt nước mắt xúc động của chị hiệu trưởng và các cô giáo. Và tôi cảm nhận được một thứ thật hiền hòa lan tỏa trong không gian – một thứ chỉ có thể gọi tên bằng hai chữ yêu thương.
Những giọt nước mắt đã rơi. Không chỉ từ các con, mà còn từ chính tôi và những người có mặt hôm ấy. Đó không phải là nước mắt của thương hại, mà là nước mắt của sự cảm thông và chia sẻ. Tôi khóc vì chạm đến nỗi xót xa trước những thiệt thòi trong cuộc sống của các bạn nhỏ nơi mái ấm. Nhưng đồng thời, tôi cũng khóc vì sự mạnh mẽ, sự trong sáng và sự lương thiện toát ra từ những cái nắm tay của trẻ thơ.
Khoảnh khắc ấy khiến tôi nhận ra một điều giản dị nhưng vô cùng sâu sắc:
Yêu thương không đòi hỏi sự hoàn hảo.
Một bàn tay thiếu hụt cũng có thể mang đến hơi ấm. Một bàn tay đầy đủ cũng có thể truyền đi sự nâng đỡ. Và đôi khi, chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi cũng đủ để nối liền những khoảng cách mà lời nói không thể lấp đầy.
Sau buổi sáng hôm ấy ắt hẳn ai cũng sẽ mang theo trong lòng mình một khoảng lặng thật đẹp. Chúng tôi đều hiểu rằng những gì tôi chứng kiến không chỉ là một buổi giao lưu giữa hai nhóm trẻ, mà là một bài học nhân ái – một bài học mà chính trẻ con, bằng sự hồn nhiên và chân thật nhất, đã dạy cho người lớn chúng tôi.
Ngày hôm đó, tôi thấy thế giới dịu dàng hơn… chỉ từ một cái chạm.
Maria Quỳnh – Thỉnh Sinh
