Chúng ta đã quá quen thuộc với những nốt nhạc “Do Re Mi”, bạn có thắc mắc chúng bắt nguồn từ đâu tại sao lại có tên vậy?
Ngược dòng thời gian lại thời kỳ trung cổ khoảng thế kỷ XI, một Linh mục người Ý tên là Guido d’Arezzo đã dùng cách đặt nốt nhạc này để dạy trẻ em học hát.
Linh mục Guido theo huấn luyện tại tu viện Benedictine tại Pompasa gần thành phố Ferrara – Italy, ngài được xem như là nhạc trưởng cho ban nhạc ở khắp mọi nơi, ngài đào tạo những người không biết gì về âm nhạc thành ca sĩ. Cha và một người bạn (Linh mục Michael) đã biên soạn một quyển Thánh ca để dùng trong việc thờ phượng trong Tu viện bằng cách ghi chú âm nhạc theo kiểu mới. Cha Guido đã sáng kiến một hệ thống tên những nốt nhạc, đặt căn bản trên những giai điệu dể nhớ. Ngài đã sử dụng bản nhạc ca tụng Thánh Gioan Baotixita “Ut queant laxis” để áp dụng vào hệ thống tên những nốt nhạc.
“UT queant laxis
REsonare fibris
MIra getostorum
FAmuli tuo’rum
SOLve polluti
LAbii rea’tum”
Nốt đầu tiên là nốt thấp nhất trong thang âm, và những câu sau đó bằng một nốt cao hơn câu trước đó. Rồi Cha Guido dùng chữ đầu của mỗi câu để đặt tên cho nốt nhạc của thang âm. Câu đầu của bài thánh ca là “Ut queant laxis”. Do đó Cha đặt tên cho nốt đầu tiên là Ut. Câu thứ hai bắt đầu bằng mấy chữ “resonare fibris”, rồi đặt tên cho nốt thứ nhì là Re. Bài thánh ca có 6 câu, và vì vậy ngài đặt những nốt nhạc để hát như sau, “Ut, Re, Mi, Fa, Sol, La.” Nốt Si sau đó một thời gian mới được thêm vào cho trọn bộ của thang âm.
Nhưng làm sao cách đặt các nốt nhạc, “Ut Re Mi” trở thành “Do Re Mi?”
Vào thế kỷ 17 một Linh mục người Ý nghĩ “Do” có âm hay hơn “Ut”, nên từ đó “Do” được thông dụng. Ngoài ra “Do” có lẽ cũng ảnh hưởng của chữ Dominus trong tiếng Ý, có nghĩa là Chúa. Bên cạnh đó cũng có giả thuyết nói rằng từ “Do” ra đời là để tưởng nhớ đến Linh mục Guido đã có công đặt tên cho bảy âm thanh cho đến nay cả thế giới đang dùng.
Sưu tầm