(Hc 2:1-11; Mc 9:30-37)
Lời Chúa ngày hôm nay tập trung vào việc trình bày các phẩm chất cần thiết của những người muốn dấn thân phụng sự Thiên Chúa [những người muốn sống đời thánh hiến], và trở nên môn đệ chân chính của Chúa Giêsu. Bài đọc 1 hôm nay đưa ra cho chúng ta những đức tính cần thiết sau: (1) Sẵn sàng chịu thử thách: “Con ơi, nếu con muốn dấn thân phụng sự Đức Chúa, thì con hãy chuẩn bị tâm hồn để đón chịu thử thách” (Hc 2:1); (2) sống đời sống ngay thẳng và kiên trì: “Hãy giữ lòng cho ngay thẳng và cứ kiên trì, đừng bấn loạn khi con gặp khốn khổ. Hãy bám lấy Người chứ đừng lìa bỏ, để cuối đời, con được cất nhắc lên” (Hc 2:2-3); (3) biết chấp nhận mọi sự trong cuộc sống: “Mọi chuyện xảy đến cho con, con hãy chấp nhận, và trải qua bao thăng trầm, con hãy cứ kiên nhẫn. Vì vàng phải được tôi luyện trong lửa, còn những người sáng giá thì phải được thử trong lò ô nhục” (Hc 2:4-5); (4) luôn đặt niềm tin và cậy trông vào Chúa: “Hãy tin vào Người, thì Người sẽ nâng đỡ con. Đường con đi, hãy giữ cho ngay thẳng và trông cậy vào Người” (Hc 2:6). Tóm lại, điều quan trọng nhất cho những người dấn thân phụng sự Thiên Chúa là “đừng lìa xa Người kẻo ngã” (Hc 2:7). Nếu chúng ta không gắn liền cuộc đời với Thiên Chúa, thì những hoa trái chúng ta sản sinh ra trong đời sống hằng ngày không phải từ Ngài!
Bài Tin Mừng hôm nay trình bày cho chúng ta về lần thứ hai Chúa Giêsu giải thích về ơn gọi Thiên Sai của Ngài (Mc 9:30-10:31). Lần đầu tiên được tìm thấy trong Mc 8:31-9:29. Hai lần đều bắt đầu với việc tiên báo về cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu. Bài Tin Mừng hôm nay gồm hai phần: phần 1 (Mc 9:30-32) là tiên báo về cuộc thương khó của Chúa Giêsu; trong phần 2 (Mc 9:33-37), Chúa Giêsu sửa sai các môn đệ về việc các ông hiểu lầm về ơn gọi của người môn đệ. Khi sửa sai các môn đệ về hiểu lầm của các ông, Chúa Giêsu một lần nữa nhắc nhở các môn đệ về những điều kiện người môn đệ cần có mà Ngài đã nói cho họ khi các ông không hiểu lầm Ngài [nhất là Phêrô] trong lần tiên báo đầu tiên về cuộc thương khó của Ngài (x. Mc 8:31-9:1). Ở đây, chúng ta lưu ý đến một chi tiết khác biệt nhỏ nhưng quan trọng trong hai lần tiên báo: Trong lần đầu vì Chúa Giêsu đang rao giảng ở Galilê vùng đất của người Do Thái nên Ngài tiên báo là Ngài sẽ bị nộp vào tay các thầy tư tế và trưởng lão (Mc 8:31); còn lần tiên báo thứ hai này xảy ra ngoài Galilê, trong vùng đất của dân ngoại, nên Ngài sẽ bị nộp vào tay “người đời” (Mc 9:31). Điều này giúp chúng ta hiểu rằng, Chúa Giêsu chết không chỉ cho người Do Thái mà cả dân ngoại và cái chết của Ngài không phải chỉ vì tội của người Do Thái, mà còn cả tội của dân ngoại, của mỗi người chúng ta.
Trong cuộc sống thường ngày, chúng ta thường cãi nhau khi chúng ta “hiểu lầm” nhau. Các môn đệ cũng cãi nhau nhưng không phải là vì hiểu lầm nhau, nhưng hiểu lầm điều Chúa Giêsu dạy các ông. Theo bản tính tự nhiên, ai cũng muốn có quyền để thống trị người khác. Nhìn vào xã hội và Giáo Hội, nhiều người mất tiền của và nhân phẩm chỉ để được quyền thống trị người khác. Ít người trong chúng ta hiểu rằng: Quyền thống trị vĩ đại nhất đến từ việc phục vụ vì qua việc phục vụ, chúng ta chiếm được cõi lòng và con tim của người khác. Đây chính là điều Chúa Giêsu nói đến khi nói đến quyền bính. Chiếm được cõi lòng thì mới có khả năng làm cho người khác thực hiện công việc với tình yêu, còn nếu không thì người khác làm việc chỉ vì bị bắt buộc bởi hoàn cảnh và miếng cơm manh áo, chứ không có tự do và yêu thương.
Đứng trước sự hiểu lầm của các môn đệ và mỗi người chúng ta về quyền bính để thống trị người khác, Chúa Giêsu dùng hình ảnh của một em nhỏ để dạy các môn đệ và chúng ta về những đức tính cần có của những người nắm quyền. Chúng ta có thể rút ra được điều gì từ “linh đạo trẻ em” này của Chúa Giêsu? Trong nhiều điều chúng ta có thể rút ra, ở đây chúng ta chọn ra ba thái độ căn bản và cần thiết nhất:
Thứ nhất, trẻ em biết điều gì quan trọng nhất trong cuộc sống. Đối với trẻ em, bố mẹ là những người quan trọng nhất trong cuộc sống. Đi lâu, làm gì mà không có bóng dáng của bố mẹ, thì trẻ em sẽ khóc, sẽ tìm cho đến khi có bố mẹ ở bên. Nói cách khác, trẻ em luôn luôn “kết hiệp” với bố mẹ là những người quan trọng nhất trong đời mình. Điều này dạy chúng ta rằng, những người có quyền là những người xem Thiên Chúa và anh chị em của mình là quan trọng nhất chứ không phải công việc và của cải vật chất.
Thứ hai, trẻ em không xin những gì mình không cần. Các em biết chính xác mình đang đói hay khát, đang lạnh hay nóng và chỉ xin điều mình cần, không xin hơn và cảm thấy thoả mãn khi người khác đáp ứng cho điều mình xin. Còn những người lớn như chúng ta, chúng ta không thoả mãn với những gì mình có và luôn muốn có hơn, chính vì vậy chúng ta không thấy hạnh phúc và trở nên tham lam. Những người mong đợi ít từ cuộc sống sẽ thấy được thoả mãn và hạnh phúc hơn những người mong chờ nhiều.
Thứ ba, trẻ em tha thứ rất nhanh. Chúng ta từng chứng kiến trẻ em chơi với nhau, chúng cãi nhau, đánh nhau, khóc lóc và sau đó vài phút chúng lại chơi với nhau như không có gì xảy ra. Trẻ em dễ dàng tha thứ và không để trong lòng sự “hận thù” và nỗi đau người khác làm cho mình. Còn chúng ta những người lớn, chúng ta thường để trong lòng sự hận thù và nỗi đau mà người khác làm cho mình và nhiều khi chúng ta mang theo gánh nặng của hận thù này xuống nấm mồ. Có câu nói trong đời rằng: “Người không sống tha thứ là người tự giam mình trong nhà tù mà mình tự tay xây lên cho chính mình. Và khi người đó tha thứ, người đó tự giải thoát chính mình khỏi nhà tù mà họ tự xây lên.” Hãy tự giải thoát chính mình bằng việc tha thứ cho người khác.
Lm. Antôn Nguyễn Ngọc Dũng, SDB