Suy Niệm Lời Chúa – Thứ Bảy sau Chúa Nhật III Phục Sinh – Bỏ Thầy Thì Chúng Con Biết Đến Với Ai?

(Cv 9,31-42; Ga 6:51.60-69)

Bài đọc 1 hôm nay trình bày cho chúng ta sự bình an của Giáo Hội và Thánh Phêrô như vị mục tử đi “thăm mục vụ” các cộng đoàn dân Chúa. Một chi tiết chúng ta cần lưu ý ở đây là vài trò của Chúa Thánh Thần: “Hồi ấy, trong khắp miền Giuđê, Galilê và Samari, Hội Thánh được bình an, được xây dựng vững chắc và sống trong niềm kính sợ Chúa, và ngày một thêm đông, nhờ Thánh Thần nâng đỡ” (Cv 9:31). Trong câu này, chúng ta nhận ra bốn điều Hội Thánh tận hưởng, đó là bình an, được xây dựng vững chắc, sống trong niềm kính sợ Chúa, ngày một thêm đông. Tất cả những điều này xảy ra vì “nhờ Thánh Thần nâng đỡ.” Chúng ta cùng cầu xin cho Hội Thánh được tận hưởng những điều này và chúng ta cũng để cho cuộc đời của mình được nâng đỡ bởi Chúa Thánh Thần hầu có được sự bình an trong tâm hồn, trong gia đình [trong cộng đoàn] và được có lòng kính sợ Thiên Chúa.

Chi tiết thứ hai trong bài đọc 1 làm chúng ta lưu ý là việc Thánh Phêrô chữa lành cho một người què và làm cho một người chết sống lại. Khi đọc kỹ trình thuật, chúng ta nhận ra rằng những việc làm và lời nói của Thánh Phêrô lặp lại những gì Chúa Giêsu đã làm. Và tất cả hai sự kiện xảy ra mang lại một kết quả, đó là nhiều người trở lại hoặc tin vào Chúa. Nói cách cụ thể hơn, qua việc làm của Thánh Phêrô, những người “nguội lạnh” hay “bỏ bê” quay trở lại với Chúa, còn những người chưa biết Chúa thì đặt niềm tin vào Ngài. Đây cũng là lời mời gọi cho chúng ta ngày hôm nay. Nhiều lần, những lời nói và việc làm của chúng ta khiến cho những anh chị em kém lòng tin mất đi niềm tin nhỏ bé của họ; còn những người chưa nhận biết Chúa chê bai niềm tin của chúng ta. Chúng ta được mời gọi nói và làm những điều mang người khác đến với Chúa. Lời nói và việc làm của chúng ta phải diễn tả đức tin của chúng ta vào một Thiên Chúa nhân hậu và từ bi, chậm giận nhưng giàu tình thương và lòng thành tín.

Bài Tin Mừng hôm nay đưa chúng ta đến đoạn kết của cuộc tranh luận về bánh hằng sống. Điểm đầu tiên chúng ta cần lưu ý là bài trình thuật hôm nay nói đến phản ứng của “các môn đệ,” những người đã tin và đi theo Ngài chứ không còn nói đến phản ứng của đám đông. Chúng ta nhận ra hai nhóm “môn đệ” trong bài Tin Mừng hôm nay.

Nhóm thứ nhất gồm những người khi không hiểu hoặc thấy và nghe những lời “không hợp khẩu vị của mình” thì bỏ đi. Bài Tin Mừng trình thuật cho chúng ta, sau khi Chúa Giêsu công bố Ngài “là bánh từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời” (Ga 6:51), thì nhiều người phản ứng mãnh liệt: “Lời này chướng tai quá! Ai mà nghe nổi?” (Ga 6:60). Họ không thể chấp nhận được điều không hợp khẩu vị của họ. Họ không hiểu điều Chúa Giêsu đang nói là những điều thuộc “thượng giới,” thuộc về “Thần Khí,” chứ không phải những điều thuộc về “hạ giới,” thuộc về “xác thịt.” Điều này cũng nhiều lần xảy ra cho chúng ta. Khi chúng ta nghe người khác nói những lời không hợp khẩu vị của mình, chúng ta cũng có những phản ứng tiêu cực và đôi khi còn phản ứng cách giận dữ. Khi phản ứng như thế, chúng ta đã để cho mình bị chi phối bởi những lời theo gió bay, chứ không để mình được chi phối bởi sự thật phía sau những lời nói khó nghe đó. Người ta thường nói, nói sự thật đã khó, nhưng chấp nhận sự thật còn khó hơn, nhất là những sự thật đó đụng đến cái kiêu ngạo và tự phụ của mình.

Nhóm thứ hai gồm những người trung thành với Chúa Giêsu dù cuộc sống có thăng trầm thế nào. Nhóm này là Nhóm Mười Hai. Sau khi đã theo Chúa Giêsu một thời gian, chứng kiến những việc Ngài làm, họ đã có thể khẳng định được mục đích trong cuộc đời của họ. Họ sẵn sàng đối diện với câu hỏi của Chúa Giêsu: “Cả anh em nữa, anh em cũng muốn bỏ đi hay sao?” (Ga 6:67). Nhưng Thánh Phêrô, đại diện các tông đồ [và chúng ta] tuyên xưng rằng: “Thưa Thầy, bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai? Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời. Phần chúng con, chúng con đã tin và nhận biết rằng chính Thầy là Đấng Thánh của Thiên Chúa” (Ga 6:68-69). Thật vậy, Chúa Giêsu cũng hỏi chúng ta mỗi ngày với câu hỏi: “Anh chị em cũng muốn bỏ đi hay sao?” Có lẽ trên lý thuyết chúng ta khẳng định rất hăng say như Thánh Phêrô: chúng con không bao giờ bỏ đi. Chúng con sẽ ở lại với Thầy dù cuộc sống có thế nào. Tuy nhiên, trong thực tế nhiều lần chúng ta đã bỏ Ngài khi chúng ta để cho mình bị níu kéo bởi những thói hư tật xấu. Giống như Thánh Phêrô, ông rất mạnh mẽ tuyên bố sẽ không bỏ Chúa Giêsu, nhưng khi gặp thử thách, thánh nhân đã chối Ngài và bỏ trốn.

Một điểm khác chúng ta cần suy gẫm trong bài Tin Mừng hôm nay là câu hỏi Chúa Giêsu nói với các các môn đệ đang xì xầm về việc Ngài khẳng định là bánh hằng sống: “Điều đó, anh em lấy làm chướng, không chấp nhận được ư? Khi đứng trước mầu nhiệm của Thiên Chúa, nhiều người ngày hôm nay có thái độ chống đối vì họ không hiểu. Điều họ không hiểu, lẽ ra phải làm cho họ biết khiêm nhường để đến với Chúa để được giải thích. Ngược lại, nó lại làm cho họ kiêu ngạo và tỏ thái độ bất cần. Chúng ta cũng thế, nhiều lần trong cuộc sống, chúng ta muốn hiểu hết mọi sự và muốn cắt nghĩa mầu nhiệm Thiên Chúa theo những gì chúng ta cho là “hợp lý”. Khi có những lời khác với những gì chúng ta biết và hiểu, chúng ta tỏ thái độ loại trừ và khó chịu. Chúng ta phải nhớ rằng, có những chuyện bình thường trong cuộc sống mà chúng ta chưa hiểu hết, làm sao chúng ta có thể hiểu hết mầu nhiệm Thiên Chúa. Chỉ những người khiêm nhường vả cởi mở mới có thể hiểu được mầu nhiệm Thiên Chúa và như thế mới có khả năng thi hành thánh ý Ngài.

Lm. Antôn Nguyễn Ngọc Dũng, SDB