(Kh 14:14-19; Lc 21:5-11)
Trong bài đọc 1 hôm nay, Thánh Gioan trình bày thị kiến về Đấng ngự trên mây “giống như một Con Người, đầu đội triều thiên vàng và tay cầm liềm sắc bén” (Kh 14:14-19). Hình ảnh lưỡi liềm dường như chiếm vị trí chính trong bài đọc 1. Như chúng ta biết, lưỡi liềm là hình ảnh thân quen đối với những người làm nông, nhất là những người trồng lúa. Lưỡi liềm là dụng cụ để diệt cỏ hoặc dùng để gặt hái. Hình ảnh lưỡi liềm được sử dụng để gặt hái trong tay của Đấng ngự trên mây trong thị kiến của Gioan. Thiên Thần xin Đấng ngự trên mây tra liềm để gặt hái: Hình ảnh này cho chúng ta thấy quyền gặt hái được trao cho Con Người [Đấng ngự trên mây]: “Một thiên thần khác từ Đền Thờ đi ra, lớn tiếng thưa với Đấng ngự trên mây: ‘Xin tra liềm của Ngài mà gặt, vì đã đến giờ gặt: mùa màng trên đất đã chín rồi!’ Đấng ngự trên mây quăng liềm của mình xuống đất và đất bị gặt” (Kh 14:15-16). Trong lần gặt thứ nhất, Đấng ngự trên mây gặt hái “mùa màng trên đất.” Đây là hình ảnh về ngày cánh chung khi mọi sự được thanh luyện. Tuy nhiên, lần gặt thứ hai được Gioan trình bày không còn là một hình ảnh chung cuả những “mùa màng trên đất,” nhưng là “các chùm nho trong vườn nho dưới đất”: “Xin tra liềm sắc bén của ngài mà hái các chùm nho trong vườn nho dưới đất, vì các trái nho của đất đã chín rồi!” (Kh 14:18). Theo truyền thống Kinh Thánh, Israel được gọi là vườn nho của Đức Chúa. Như vậy, lần gặt thứ hai mang tính cụ thể hơn dành cho dân riêng được tuyển chọn. Hai hình ảnh gặt hái giúp chúng ta hiểu về quyền của “Con Người” [Đấng ngụ trên mây]: Ngài có quyền trên toàn địa cầu và toàn quyền xét xử trên dân riêng của Ngài. Là thành phần của địa cầu nói chung và của dân riêng Ngài, chúng ta có sinh hoa trái sung mãn cho mùa gặt của Con Người không?
Điều đầu tiên chúng ta lưu ý là việc Chúa Giêsu trong Tin Mừng Thánh Luca nhìn về sự kiện Đền Thờ bị phá huỷ: “Khi ấy, nhân có mấy người nói về Đền Thờ lộng lẫy nguy nga với những phiến đá đẹp và những đồ dâng cúng, Đức Giêsu bảo: “Những gì anh em đang chiêm ngưỡng đó sẽ có ngày bị tàn phá hết, không còn tảng đá nào trên tảng đá nào” (Lc 21:5-6). Chi tiết này mở đầu cho những gì sẽ đi theo, đó là sự phá huỷ của Giêrusalem (x. Lc 21:20-24) và sự kết thúc của thế giới (x. Lc 21:25-33). Qua chi tiết này, Chúa Giêsu muốn dạy chúng ta rằng tất cả mọi công trình tráng lệ được xây dựng bằng con người sẽ có một ngày bị sụp đổ. Nói cách khác, những gì được xây dựng bằng vật chất sẽ có ngày bị phá huỷ và sụp đổ. Chi tiết này nối kết chúng ta với bài đọc 1 hầu dạy chúng ta rằng chỉ có Thiên Chúa mới là Đấng vĩnh cửu.
Chi tiết thứ hai đáng để chúng ta lưu tâm là việc con người luôn hiếu kỳ về những gì sẽ xảy ra và họ muốn biết hết mọi chi tiết: “Thưa Thầy, vậy bao giờ các sự việc đó sẽ xảy ra, và khi sắp xảy ra, thì có điềm gì báo trước?” (Lc 21:7). Tuy nhiên, Chúa Giêsu khuyến cáo các môn đệ về tính hiếu kỳ [tò mò] của họ có thể làm cho họ bị lừa gạt: “Anh em hãy coi chừng kẻo bị lừa gạt, vì sẽ có nhiều người mạo danh Thầy đến nói rằng: ‘Chính ta đây’, và: ‘Thời kỳ đã đến gần’; anh em chớ có theo họ. Khi anh em nghe có chiến tranh, loạn lạc, thì đừng sợ hãi. Vì những việc đó phải xảy ra trước, nhưng chưa phải là chung cục ngay đâu” (Lc 21:8-9). Thật vậy, nhiều lúc chúng ta thấy nhiều người dễ dàng rơi vào tình trạng “tin mù quáng” và để cho mình bị “lừa gạt.” Nói cách cụ thể hơn, nhiều người nghe chỗ nào có Chúa hoặc Mẹ hiện ra hoặc có cha nào làm “phép lạ” là chạy đến chỗ đó. Nhưng rồi cuộc sống lại không có tí thay đổi nào: vẫn mãi là những con người nóng giận, ganh tỵ, ghen ghét, tham lam và không tình thương, không tha thứ. Những dấu chỉ Chúa Giêsu đưa ra nhằm nhắc nhở chúng ta rằng khi ngày của Thiên Chúa đến, mọi sự sẽ trở nên bình an, không còn chiến tranh, loạn lạc và sợ hãi. Khi có Chúa trong cuộc đời của mình, chúng ta cũng sẽ thay đổi để trở nên những người mang bình an và niềm vui đến cho người khác.
Lm. Antôn Nguyễn Ngọc Dũng, SDB